
cũng đang mong vậy.
Tôi đến lấy một đồng giơ tông thảy vào hộp đựng banh, giựt mạnh. Chín trái
banh gỗ lăn ra. Tôi đặt một trái ở vòng tròn đỏ giữa mặt bàn màu xanh và bắt đầu
giao bóng. Chúng tôi thi đấu rất căng thẳng. Không ai còn để ý đến Mai. Kết quả
3-6. Dĩ nhiên phần thắng nghiêng về tôi. Anh học sinh lững thững bước ra khỏi
quán. Tôi đến chỗ Mai ngồi khẽ nói :
- Cho tôi thiếu một đồng giơ tông.
- Mai tặng Trịnh đó. Mai chỉ sợ Trịnh thua và hắn sẽ ở lại đây. Ðợi Mai pha
đá chanh uống nghe.
- Thôi cám ơn. Tôi về để Mai học thi.
- Nhớ thứ năm đến dự sinh nhật Mai.
Buổi tối tôi đang ngồi ôn bài, bác tôi đến chơi. Ông vỗ đầu tôi khen chăm học
và hỏi :
- Lớn lên cháu muốn làm gì?
Tôi phân vân vì câu hỏi đột ngột. Ba tôi nhắc khéo :
- Con muốn làm bác sĩ hay kỹ sư?
Rồi mẹ tôi nhắc khéo :
- Hay con muốn làm giáo sư?
Tôi buột miệng đáp :
- Con muốn làm chủ tiệm cho thuê đá banh bàn và có bạn Mai ngồi bán giơ
tông.
Ba tôi thở dài, má tôi thở dài và bác tôi cũng thở dài :
- Hoài bão của cháu bé nhỏ và tầm thường quá. Ðời cháu rồi sẽ khổ.
Ðến ngày sinh nhật Mai, mấy đứa bạn trong lớp đều lo mua quà tặng. Ðứa mua
cây viết máy, đứa mua hộp bánh bích qui, đứa mua tấm ván thông có khắc hình cây
nến… Tôi chẳng biết mua tặng Mai quà gì đặc biệt. Tôi nhớ đã học lén một quyển
tiểu thuyết của chị Hai trong đó tả đôi trai gái đã tặng nhau trái tim của họ
(chứ không phải của người khác). Tôi cũng muốn tặng Mai trái tim của tôi. Nhưng
nếu tặng Mái trái tim của tôi thì làm sao tôi còn sống được? Tôi đem thắc mắc ấy
hỏi chị Hai. Chị cú đầu tôi đau điếng và nói :
- Mày ngu lắm. Ðấy là người ta nói theo nghĩa bóng. Chứ ai ngu gì tặng người
khác trái tim thật của mình.
Tôi không đủ thông minh để hiểu nghĩa bóng. Tôi chỉ hiểu nghĩa đen. Vì vậy
tôi đã giết con gà mái tơ của tôi, lấy trái tim gà luộc chín bỏ vào hộp gói giấy
bóng đỏ, đem đến tặng Mai.
Trong buổi tiệc sinh nhật vui vẻ đó, khi mở hộp quà của tôi. Mai đã hét to
lên. Không biết bạn ấy quá sung sướng hay sợ hãi. Riêng tôi phải chạy ra khỏi
nhà vì hai lỗ tai bị lùng bùng nhức buốt.
Cuối năm học, Mai thi đậu lên lớp 10. Tôi thi rớt vì hai lỗ tai lùng bùng đã
nghe sai những lời thầy dạy. Con gái 15 đúng là khôn hơn con trai cùng tuổi. Ở
lại lớp một năm, tôi đã phải ân hận. Tôi không đuổi kịp Mai trên đường học vấn
cũng như trên đường đời. Bạn ấy luôn luôn đi trước tôi một năm.
Bây giờ tôi đã hai lần tuổi 15. Bác tôi đã chết. Tôi không thể gặp ông để
cùng góp tiếng thở dài.
- Hoài bão cháu nhỏ bé vậy mà cháu chỉ thực hiện được một nửa. Nếu ngày xưa
cháu nuôi hoài bão lớn và chỉ thực hiện được một phần trăm thì đỡ khổ vô
cùng.
Vâng hiện nay tôi đã là chủ tiệm cho thuê một bàn đá banh để cải thiện đời
sống. Nhưng người ngồi bàn giơ tông không phải là Mai mà là chính tôi sau những
giờ làm việc ở xí nghiệp.
Nếu bạn có thắc mắc hỏi : “Mai 15, bây giờ ở đâu?”. Tôi xin thưa : Mai mãi
mãi sống trong trái tim (gà) của tôi.
Từ điển tiếng Việt, trang 250, định nghĩa Cơn dông : “Trận gió mạnh hay dữ
dội kèm theo có chớp và sấm, thổi lúc trời oi bức, thường trước khi có mưa rào”.
Nhưng không có định nghĩa Con dông. Ðể bạn dễ hiểu, tôi xin định nghĩa theo một
câu hát của trẻ em : “Kỳ dông là ông kỳ đà, kỳ đà là cha cắc ké, cắc ké là mẹ kỳ
dông…”.
Bạn đã hình dung ra con dông chưa? Nếu chưa, tôi xin phép dài dòng giải thích
tiếp.
Mùa Hè năm 1974, tôi tốt nghiệp Ðại học Sư phạm Sài Gòn, hạng nhất kể từ dưới
lên. Khi chọn nhiệm sở, trường lại ưu tiên gọi từ trên xuống. Vì vậy, các bạn
tôi đã chọn hết các trường ở Sài Gòn hay các tỉnh lớn. Ðến phiên tôi, chỉ còn
một trường trung học ở tận thị trấn Phan Rí. Tôi chẳng biết thị trấn đó nằm ở
đâu trên đất nước Việt Nam nhưng cũng vui vẻ nhận giấy bổ nhiệm.
Thú thật, tôi đã nhận vì đang lúc đói, chứ không phải vì lòng ham muốn truyền
bá quốc ngữ đến tận nơi chốn xa xăm. Chắc có bạn sẽ trách tôi chưa đi dạy mà đã
thiếu lương tâm. Nhưng bạn đã biết đói là gì chưa? Nếu chưa, bạn hãy làm một
cuộc thí nghiệm nho nhỏ tại nhà. Nhịn ăn ba ngày, chỉ uống nước lạnh. Sau đó bạn
sẽ thấy rõ chân lý… đói. Và bạn sẽ thấm thía câu nói của ông bà : Ðói, đầu gối
phải bò.
Cũng may, lần đó tôi không phải bò từ Sài Gòn ra Phan Rí. Nhờ vay được tiền,
tôi đã đi xe đò đàng hoàng. Xe chạy từ sáng đến chiều thì dừng lại ở một ngã ba
trên Quốc lộ 1. Trời nắng gắt. Tôi bước xuống xe, lấy khăn lau mồ hôi, phủi sạch
bụi đường bám ở quần áo, bôi chút biăngtin lên đầu, chải tóc rõ đường ngôi. Ðúng
lời ông bà dặn : Ðói cho sạch, rách cho thơm. Tôi quên nói với bạn, tôi tốt
nghiệp ban Việt văn, nên đầu óc lúc nào cũng chứa đầy “lời ông bà dặn”.
Một cơn dông từ đâu đột nhiên ào đến như đón chào tôi. Cát bụi, rác rưởi bay
mù trời thay confetti. Gió đã cuốn tôi về trời, nếu tôi không nhanh tay ôm chặt
một gốc cây bên đường. Hai phút sau cơn dông biến mất. Quần áo, đầu óc tôi dính
đầy cát bụi. Ngày đầu đặt chân đến nơi đây, tôi đã không giữ được mình sạch.
Trong nhưng ngày sắp tới, tôi biết sống sao