
động nhỏ nhất. Quay lưng lại phía giường, em thay váy áo trước mặt tôi.
Những lọn tóc mềm mại đổ xuống bờ vai trần, những mảng sáng nhập nhoạng
chảy trên lưng rồi rơi xuống chiếc eo nhỏ thon, lần áo lụa mơ hồ như sột soạt rất khẽ. Thậm chí không quay lại nhìn tôi lấy một lần, em nhẹ
nhàng lách mình ra cửa, chìm khuất xa dần trên con đường bồng bềnh tràn
sương trắng. …
Tôi sẽ làm gì nếu giữ em ở bên?
Mãi mãi… …
Một căn nhà trắng trên một thảo nguyên xanh. …
Em sẽ là ai khi bên tôi? Sẽ đi đâu về đâu những viễn du vòng quanh thế
giới, em tìm gì khi mọi miền đất phù du đều không phải là chốn neo dừng? Sẽ đi đâu về đâu hai nửa rời rạc, hoang mang em và hoang hoải tôi? Sẽ
đi đâu về đâu những khoảng trời trăng vỡ, góc ba – phần – tư…? Sẽ đi đâu về đâu những giấc mơ đêm, những sóng ngầm nén dồn khi quay gót đi trốn
chạy những câu chia tay ly biệt? Sẽ đi đâu về đâu khi trái tim tôi, trái tim bất trị, chẳng bao giờ đưa ra một lời hứa hẹn chung thuỷ nào với
bình minh cuộc sống? Căn phòng này đã từng có bao nhiêu cánh bướm dừng
chân… Ngôi nhà này đã chứng kiến tàn canh bao cuộc rượu…
…
Yêu một người, là ban cho người đó quyền năng làm mình đau.
Nhớ một người, là tự tước đi của mình niềm vui không ràng buộc. … Chỉ có ở bên em – tôi mới thấy bình yên cuộc sống.
Chỉ có ở bên em – tôi mới thấy sợ hãi trước mong manh cuộc sống. …
Tôi chưa từng có can đảm giữ em ở bên. Mỗi một bình minh mưa đều có thể là
lần sau cuối… Trên mảnh toan tối màu loang vết… tôi vẽ ngôi nhà trắng
trên một thảo nguyên xanh. …
Em yêu. Triệu triệu vì tinh tú trên cao kia, có ngôi sao nào giữ hộ tôi và em một điều kỳ diệu không?… Em đến anh bây giờ được không?
Chỉ là một tin nhắn.
Từ một số điện thoại lạ hoắc.
Cộc lốc.
Đơn giản. Không rào đón. Như một cú đấm mạnh.
Lần nào trở lại với Lang Biang, em cũng ùa về với tôi bằng một cách thức
như vậy. Tôi biết thế. Và tôi chờ thế. Những ngày không em, trời Đà Lạt
xanh và trong nhợt nhạt, cỏ và hoa ủ trong mình cội rễ, lá mầm và những
hương thơm trống rỗng, dã quỳ và cẩm tú cầu tươi nở thản nhiên, những
con ngựa trong tầu bồn chồn gõ móng mỗi khi tôi đưa tay vuốt dọc cần cổ
chúng. Cuộc sống phồng phềnh tự nhiên trôi, hờ hững và nén chặt, lờ đi
mọi cuộn xoáy ẩn nấp khắp nơi trong những khoảng khắc tôi nhíu mày giấu
đi những quặn thắt trong lồng ngực. Tôi nhốt kín và khoá chặt mọi giác
quan – tránh xa miền đất đau đáu của những khắc khoải – nơi mà một tiếng chim non rúc khẽ như một nốt trong veo gõ vào không gian ban mai cũng
có thể làm choáng váng, một ngọn gió lạnh se cũng đẩy đưa những ám ảnh
giật mình. Lặn chìm vào lẩn khuất trong chính tôi, tôi để mình trôi qua
những tháng ngày sáng trưa chiều tối nơi miền đất lạnh.
Không có em.
Cuộc sống vẫn vẹn nguyên là như thế. Nhưng những nỗi không tên cứ ngày một
dày thêm, đè nặng thành những nhức nhối ngưng tụ. Những rung động khẽ
khàng từ chiếc điện thoại đã trở thành những day dứt không sao ngăn nổi. Cái vật nhỏ bé con người phát minh ra để làm dụng cụ liên lạc, với tôi, đã mang một chức năng hoàn toàn khác.
Nó chiếm hữu. Và nó điều khiển.
Dù ở bất cứ nơi đâu, mỗi khi nó rung lên, báo hiệu có tin nhắn, tôi cũng
đều thấy hơi thở của mình thắt quặn, ngưng lại một nhịp đập. Khi ngón
tay cái nhấn vào nút open message, tôi đều nín thở trước cái tích tắc mà những con chữ không dấu hiện ra… buổi trưa uể oải và buổi tối ngát
ngái, tôi nằm trên giường và chìm vào cơn mê bải hoải, trong tay vẫn nắm chặt chiếc điện thoại, để rồi nhiều lúc giữa những phút chập chờn,
chiếc máy rung lên, truyền những xung động lạnh lùng vào bàn tay, chạy
lên cánh tay, lên não và vào thẳng trong ngực… và ngay giữa những cơn
ngủ ấy… tôi vẫn thấy tim mình ngừng đập, lắng xuống…
Luôn luôn là thế. Không một lần nào khác.
Và không một lúc nào khác… Để rồi tôi kiềm giữ hơi thở, rồi lại lén lút
nhẹ nhàng điều hoà khi đã biết đó không phải là em. Hít sâu ba lần, giữ
lại vẻ bình thản, và nhấn phím delete những “gặp nhau ở quán 5 giờ chiều nhé”, “có trận độ hay lắm có nhận không?”, “em đã soạn xong hợp đồng
đặt trên bàn sếp rồi đấy ạ”, “lễ của khách Vip chiều nay có cần làm hoa
đặc biệt không, thưa anh?”… Phía sau những giây tim ngừng đập ấy lại là
một khoảng mênh mang.
Trống và trắng. … Nỗi khát khao đã trở thành niềm ám ảnh nhức nhối!
Đà Lạt ngày một lạnh, những cơn gió thổi veo vút lúc hoàng hôn không còn là những se
sắt nhẹ nhàng luồn qua khe áo mà đã mang những ngọt sắc của những mũi
kim li ti châm vào da thịt. Mùa đông lừ đừ đến khi mùa thu vẫn còn uể
oải làm đỏ cuống những phiến lá cẩm tú cầu. Những ly cocktail B52 ấm sực bán được ngày càng nhiều, và những vị khách dễ tính nhất cũng không
quên xin thêm một cây nến đặt trên bàn, bên những bình hoa hồng ngút
ngát thơm. Tối tối, tôi lặng lẽ ngồi bên một chiếc bàn trong góc khuất,
lơ đãng quan sát những vị khách đến rồi lại đi, thi thoảng lại ra hiệu
cho phục vụ bàn tặng cho họ một ly kem đôi, hoặc một đĩa hoa quả tình
nhân sau bữa tối nhiều gia vị cả nghĩa đen