
ng hàng phục vô điều
kiện trước những cú vặn mình của quả đất, chống chọi một cách vô vọng
với những đòn trừng phạt của thời gian khi tuổi già nghễu nghện, ung
dung và bình thản tước đi những ý chí tranh đấu cuối cùng… Dũng cảm hay
hèn nhát, nồng nàn hay hững hờ, hạnh phúc hay khổ đau… tất thảy cũng sẽ
đều trở lại hư ảo khi ánh sáng cuối cùng của những thống khổ cuộc đời
vụt tắt… Vậy thì những thứ “Chưa từng thấy. Hiếm hoi. Dị thường… ta coi
đó là điều kỳ diệu” – chẳng qua chỉ là ảo ảnh trong mắt mà thôi. Trong
cả cõi thiên hà mênh mông này, những thứ kỳ diệu nhỏ bé mà con người nhỏ bé vẫn thấy – phải chăng chỉ là một hạt cát nhạt nhoà giữa sa mạc… Tôi
đã từng bay chuyến bay sớm nhất từ nam ra bắc, dành giật tấm vé lên
chuyến tàu gần nhất ngược lên Sapa khi nghe tin tuyết đã về trên dãy
Hoàng Liên Sơn. Tuyết miền nhiệt đới. Tuyết dấu yêu và kỳ diệu…Có còn là điều lạ kỳ nữa không khi nghĩ cách đây hàng triệu triệu năm những xứ sở ngập nắng này cũng là nơi quanh băng băng giá, và biết đâu triệu triệu
năm sau thậm chí không còn cả một dấu bụi mờ…
Xoa ngón
chân tượng trong đền Trấn Vũ hẹn ngày gặp lại, ném đồng xu xuống dòng
sông Sein mong phước an lành, ngắm anh đào nở hoa giữa Tokyo gió lộng,
bẻ một cành tùng cổ thụ trên đỉnh Hy Mã Lạp Sơn… còn bao nhiêu điều kỳ
diệu mà tôi có thể thấy, còn bao nhiêu dấu hiệu may mắn mà con người có
thể có mà tôi chưa nắm trong tay… Điều kỳ diệu nào có thể đưa được cha
mẹ tôi – khoẻ mạnh, tràn chề sức sống, lên từ dưới đáy vực sâu, ra khỏi
chiếc xe vỡ nát? Điều kỳ diệu nào có thể giữ cho trái tim tôi bình yên,
khi mỗi ngày, lặng lẽ và âm thầm, thi thoảng lại nhói lên như một lời
cảnh báo ngạo nghễ rằng nó có thể đột ngột ngưng lại, đưa gã chủ nhân
ngỗ ngược vào một chuyến đi dài không quay đầu nhìn lại… …
Điều kỳ diệu ư? …
Bản thân cuộc sống của tôi đã là một điều kỳ diệu – nếu tính theo các chuẩn mực thông thường. Thằng bé tím tái sinh non trong một ngày mưa giá
không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc lì lợm thở để sống. Tuổi thơ
tôi là những chuỗi ngày dài trôi dạt hết bệnh viện này đến bệnh viện
khác, với những chai nước truyền thay đổi thường xuyên, với một cơ thể
mỏng nhẹ nóng sốt và một trái tim ọp ẹp lừ đừ đập trong ngực. Các bác sĩ khuyến khích cha mẹ cho tôi vận động nhẹ nhàng, nhưng lại cấm ngặt
những chấn động mạnh thể chất cũng như những xung nghiệt đột ngột trong
cảm giác. Bảy tuổi, tôi trông như trẻ lên bốn, ăn ít, ngủ it, ít đùa
chơi, ít bè bạn. Tôi nín thinh trước những trò đùa trêu của lũ nhóc,
lạnh nhạt và bàng quan trước mọi hấp dẫn của những khuấy động tập thể
rộn ràng bên ngoài. Tôi đã quen và tôi chấp nhận những yên ắng giữ cho
đầu óc và trái tim an lành… những dả diết ngọt ngào từ những câu chuyện
cổ tích mẹ rủ rỉ kể, những mải miết êm ái rơi vào trong đêm cao nguyên
từng nốt từng nốt nhạc buông lơi từ ngón dương cầm của cha, tôi đón nhận và để mặc thiên nhiên xâm lấn mình bằng hương thơm của dã thảo trong
một cảm giác dịu dàng và khuất phục… …
Lên tám tuổi. Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ. Người con trai độc nhất của dòng họ nổi tiếng
nhất vùng đất cao nguyên tử nạn cùng vợ trong một tai nạn ô tô ngớ ngẩn – gã tài xế của chiếc xe tải dừng lại giữa đỉnh đèo, kéo phanh tay nhưng
lại không chèn bánh. Xe trôi xuống. Và người lái xe của cha mẹ tôi đã
không kịp tránh khi đang trên đường đi ngược lên. Tôi. Thằng nhóc không
bao giờ vận động mạnh, chưa bao giờ phải chịu những chấn động tâm lý,
hầu như không được trang bị để chống lại bất cứ cú đòn nào của số phận – lại là kẻ duy nhất sống sót. Khi chiếc xe bắt đầu lật nghiêng xuống
triền dốc đứng, không ai bảo ai cha mẹ cùng nhao lại ôm chặt lấy tôi,
kẹp giữa hai cơ thể ghì xiết, tôi lộn vòng trong chiếc xe với một cảm
giác tĩnh lặng không chút hoảng hốt với trái tim thậm chí không hề xao
nhịp.
Người ta đã phải rất vất vả mới có thể gỡ những
đôi tay của cha mẹ để đưa tôi ra. Những đôi tay đan nhau giữ cho tôi
bình yên ở giữa. Khoá chặt. An toàn. Thậm chí ngay cả khi những hơi thở
cuối cùng đã vụt tắt khi nào không rõ, những vòng tay che chở ấy vẫn
không hề buông lơi. Tôi cứ nằm im lặng như thế, không cử động, chết
lặng, cảm thấy thời gian trôi qua chậm chạp, cảm nhận rõ hơi ấm từ từ
rời khỏi thân thể cha mẹ. Đến tận khi vây quanh tôi chỉ còn lạnh giá.
Tiếng người lao xao ngoài kia như từ một nơi xa lắm vọng về… Tôi câm
lặng khi được đưa ra ngoài. Tôi câm lặng khi được đưa vào bệnh viện. Tôi câm lặng một thời gian dài ngay cả khi bà nội từ Paris trở về trong
chuyến bay gần nhất để giang tay bảo bọc cho thằng cháu nội bơ vơ. Tôi
câm lặng trong đám tang cha mẹ quá nhiều hoa và nước mắt. Thậm chí tôi
không hề bị một xây xước nhỏ. Thậm chí tôi không hề bị một cơn tim nào.
Cha mẹ tôi đi. Mang theo cả những câu chuyện cổ tích dả diết ngọt ngào.
Mang theo cả những mải miết từng ngón dương cầm buông lơi. Dành một vòng tay cuối cho tôi. Cha mẹ tôi đi.
Bức Vạn Lý Trường Thành duy nhất che chắn cho tôi khỏi những sóng gió bên ngoài trong một giây đã hoàn toàn