
ời gian rảnh lại chui vào bếp nghiên cứu công thức nấu ăn
của nhà họ Củng.
Nhà họ Củng có cuốn sách bí quyết nấu ăn gia truyền. Tay
nghề của cậu là do ông ngoại đích thân truyền lại, cuốn sách dạy nấu ăn đó cậu
cũng không đọc kĩ, nhưng thấy Tiểu Uyển rất có hứng thú với công việc bếp núc
nên cậu đã mở hòm lấy nó cho cô.
Đó là quyển sách buộc chỉ theo lối cổ xưa, mặc dù đã được
bọc bằng miếng vải dầu nhưng giấy vẫn ố vàng, còn có góc bị chuột cắn, chữ viết
tay thể chữ Khải nhỏ rất tao nhã và thanh tú, có lẽ nó đã có tuổi thọ khá cao
rồi. Trần Uyển vui mừng khôn xiết, từ khi có sách ngày nào cô cũng nghiên cứu.
Chỉ là trong đó có ghi những nguyên liệu cô không biết tới, ví như “cua lửa”,
cô tra trong từ điển mới biết đó là giống cua mai vàng, “bào phù” hoá ra chính
là bào ngư, cô thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy.
Cậu thấy cô say mê đọc cuốn sách thì cười nói: “Gia đình
mình đều ăn những món thường dân, cuốn sách đó trước đây cậu cũng có xem qua
một, hai lần, toàn là những món cho tầng lớp thượng lưu, chúng ta không dùng
được”.
Trần Uyển ngẩng đầu, đôi lông mi dài chớp chớp, ánh mắt rạng
rỡ: “Cậu, sau này kiếm được tiền con sẽ mua những thứ này về nấu cho cả nhà
ăn”.
Củng Tự Cường cười lớn: “Được lắm, có chí khí!”.
“Hai cậu cháu đang nói chuyện gì thế?”, mợ bước vào bếp hỏi.
“Tiểu Uyển nói sau này sẽ làm món bào ngư và vây cá mập cho
chúng ta ăn”, cậu cười nói.
“Ăn bào gì?”, mợ vẫn chưa hiểu.
“Em đúng là quê mùa”, cậu đùa.
Mợ không vui: “Tôi lấy chồng thì theo chồng, lấy một gã quê
mùa nên cũng quê mùa theo rồi. Thôi đừng nói chuyện đó nữa, vừa rồi có nghe con
dâu nhà họ Chu nói bên đường phía tây xảy ra chuyện, có muốn đi xem sự tình thế
nào không?”.
Nhà Trần Uyển ở đầu ngõ, rất gần con đường lớn phía tây. Cả
nhà cùng bước ra khỏi tiệm, chỉ nhìn thấy ở bên đường phía tây lửa đang bốc lên
hừng hực. Đang mùa hè, đã xế chiều rồi mà không khí nóng bức vẫn chưa tan hết,
Trần Uyển theo cậu đến đó, càng đến gần càng cảm nhận được cái nóng như thiêu
như đốt. Thế lửa rất mạnh, lúc xe cứu hỏa tới nơi thì lửa đã bén đến bốn, năm
căn nhà rồi. Khi đã khống chế được lửa thì mấy căn nhà đó đã trở thành một đống
hoang tàn.
Bốn bề xung quanh có tiếng người huyên náo, hiện trường hỗn
loạn. Người đứng xem xôn xao bàn tán, có người nói căn nhà bị cháy là hộ nhà
Đinh Tử, có người nói vụ cháy có điều kỳ lạ, nhất định là có người cố ý phóng
hoả.
Đến khi lửa đã được dập tắt hoàn toàn thì người xem cũng
thưa thớt dần. Trong không khí vẫn nồng nặc mùi khói bụi và cháy khét, cùng
tiếng thở dài bất lực của mọi người.
Gia đình bị cháy nhà ngồi trên đường, tài sản lấy ra được
chỉ có mấy thứ, người đàn ông ánh mắt thất thần, người phụ nữ ôm đứa con đang
khóc rưng rức. Trần Uyển về đến cửa tiệm nhà mình mà bên tai vẫn còn lẩn quất
tiếng khóc nỉ non kêu trời kêu đất của người phụ nữ đó.
“Cái bọn trời đánh này, hại người ta tan cửa nát nhà, có
thấy thoải mái với những đồng tiền kiếm được không?”, mợ và cô Chu nói về
chuyện vừa xảy ra ở đường phía tây. Mợ rất ít khi nói những lời cay độc, nên
những lời này được thốt ra như thế chứng tỏ là mợ đang vô cùng tức giận. “Người
nào làm thì đã có ông Trời chứng kiến. Sớm muộn cũng bị báo ứng thôi.” Mợ nói
xong nhận thấy lời nói của mình có phần quá đáng, vẻ mặt ngượng ngùng, liếc
nhìn Tiểu Uyển.
Trần Uyển cười.
Vừa rồi chứng kiến cảnh tượng hỏa hoạn, chuyện cũ trên đường
Thượng Hải ba năm về trước như được tái hiện, hậu quả lần đó còn nghiêm trọng
hơn bây giờ, một căn hộ nằm trong diện phải di dời chuyển bình ga ra vốn chỉ để
thị uy, sau đó không biết tại sao lại nổ tung, khiến hai người chết ba người bị
thương. Mặc dù cuối cùng điều tra ra, kết quả là có người phải chịu trừng phạt
vì chuyện này, nhưng chân tướng sự việc sau tấm màn đen như thế nào thì ai có
thể nhìn rõ đây?
Cha cô chính vì có dính dáng tới chuyện đó nên cuối cùng mới
chọn con đường cùng.
Từ khi cha vào làm trong Cục Nhà đất thì trong nhà hoàn toàn
khác trước, mặc dù số rượu và thuốc lá cao cấp đều là hàng trong phạm vi hợp
lý. Người quá xét nét hẳn sẽ chẳng có ai chơi, cô mặc dù tuổi nhỏ nhưng đã hiểu
điều này. Ngoài số rượu và thuốc lá đó ra, những thứ khác đều không có gì là
quá xa xỉ, bao gồm cả số tiền mặt mà người ta tìm thấy trong phòng làm việc của
cha sau khi cha tự sát, tất cả đều khiến cô mơ hồ cảm thấy có sự ám hại nào đó.
Thật sự không thể lý nổi về cuốn sổ tiết kiệm với số tiền khủng được cất giấu
trong hộp rượu Mao Đài mà tên của chủ sổ chính là Trần Hải Hành.
Hơn ba năm trôi qua, cô vẫn không tin cha vì sợ bị kết tội
mà tự sát. Ông đang ở độ tuổi thuận lợi cho hoạn lộ, con đường phía trước tươi
sáng, không thể vì chút lợi ích nhỏ mà phá hỏng tiền đồ. Cô nhớ, từng thấy dáng
vẻ cha chán nản ngồi trong thư phòng, lần đó cô rụt rè bước đến gần cha hỏi:
“Cha, cha sao thế?”. Cha chán nản khẽ nói: “Làm người thật khó, làm quan càng
khó hơn”. Sau đó cha vung tay như muốn đẩy thứ gì đó, cười cười, lại nói: “Con
còn nhỏ, nói với con điều ấy thì