
ng biết nói sao cho vừa lòng anh.
Quân nhấn mạnh :
- Anh chỉ muốn em đừng coi anh như người dưng nước lã. Đừng nghĩ những gì anh làm cho em là trách nhiệm mà phải hiểu đó là tình cảm anh trai dành cho em gái. Trước đây, anh vô tâm cho rằng em dù không gần ba, nhưng
vẫn có mẹ và bà ngoại lo lắng, nên chả thấy mình có bổn phận gì. Bây giờ anh lại nghĩ khác và ân hận vì sự ích kỷ của bản thân. Nhất định anh sẽ lay chuyển ba để một ngày nào đó, ông phải danh chánh ngôn thuận nhận
em là con gái.
Nhã Ca nói ngay :
- Em không muốn đẩy anh vào chỗ khó vì em biết ba, chị Quỳnh và mẹ anh chả đời nào chấp nhận em.
Im lặng vài giây, Ca nói tiếp :
- Bản thân em cũng không muốn.
Quân phản đối :
- Em đâu thể làm một người vô gia đình mãi được.
Nhã Ca nhăn mặt :
- Chuyện đó sau này hãy nói nghe anh.
Quân khẽ gật đầu. Anh thở dài :
- Người thiệt thòi nhất là em.
Ca lảng đi :
- Chưa hết tháng, em nghỉ ngang có kỳ không khi giám đốc Cang, anh Cứ, chị Tường rất tốt với em.
Quân khoát tay :
- Đó chỉ là quan hệ công việc, em không cần phải bận tâm. Anh sẽ nói hộ em.
Nhã Ca hỏi :
- Anh biết ông Phổ không ?
Quân gật đầu :
- Anh biết. Có chuyện gì không ?
Nhã Ca ngắn gọn :
- Ông ta bảo biết mẹ em và khẳng định bà tên Nhã Dung. Phổ nói em rất giống mẹ. Chả lẽ Phổ biết mẹ em ?
Quân nhíu mày :
- Hồi xưa, bác Khả tức là ba Phổ và mẹ em làm chung cơ quan. Chắc chắn
ông Khả biết mẹ em. Anh nghĩ cha con ông ta muốn lợi dụng em và cô Nhã
Dung để chống lại ba chớ chưa chắc Phổ biết mặt cô Dung.
Nhã Ca gật gù :
- Em cũng nghĩ thế, nên nhất nhất phải không nhận chuyện hắn nói.
Quân mỉm cười :
- Anh mừng vì em biết nghĩ cho ba.
Nhã Ca chớp mi :
- Em chỉ nghĩ tới anh thôi. Chớ ba thì không. Thậm chí em không muốn nghỉ làm ở đây chỉ vì muốn ba phải tức phải lo.
Quân trầm giọng :
- Cám ơn em đã nghĩ lại.
Nhã Ca bắt bẻ :
- Anh ghét "cám ơn" lắm mà !
Quân chép miệng :
- Biết sao đây khi mình bị nhiễm cái mình ghét từ người khác.
Quân dứt lời, cả hai anh em cùng cười.
Nhã Ca ngập ngừng :
- Anh biết gì về chuyện ba và mẹ em hồi đó ?
Quân lắc đầu :
- Anh có biết gì đâu.
Nhã Ca nghiêm nghị :
- Nếu là anh của em, anh phải thành thật với em chớ. Anh đã biết gì về chuyện của ba và mẹ em ngày xưa? Kể cho em nghe với.
Quân trầm ngâm một hồi mới bắt đầu kể :
- Hồi anh học lớp sáu, tức là độ mười một, mười hai tuổi gì đó, trong gia đình đã xẩy ra một chuyện, ba đang làm việc trong một cơ quan lớn với
một tương lai thăng tiến đầy hứa hẹn, bỗng đột ngột bị kỷ luật và buộc
thôi việc.
Nhã Ca liếm môi :
- Vì lý do gì? Phải vì mẹ em không?
Quân nói :
- Hồi đó anh còn bé nên không hiểu vì sao. Anh chỉ nhớ khi ấy ba và mẹ
anh gây nhau rất dữ, bà đưa anh và chị Quỳnh về sống với bà ngoại. Phải
một năm sau, lúc ba đã tìm được việc làm khác và qua van xin năn nỉ mẹ
anh mới chịu quay về. Lúc ở bên ngoại, anh nghe ngoại chuyện trò với mẹ
mới biết ba bị kỷ luật vì một người đàn bà còn rất trẻ và rất đẹp, tên
Nhã Dung.
Thấy Nhã Ca bưng ly nước lên uống, Quân biết cô đang xúc động nên ngần ngừ như lựa lời rồi mới nói tiếp :
- Lúc đó ba đã giữ chức phó giám đốc, quyền hạn một cõi. Mẹ anh cho rằng
cô Nhã Dung vì ham mê danh vọng nên cố tình quyến rũ ba, lôi ba vào bẫy
tình. Cô Dung tin là với tuổi trẻ và sắc đẹp, ba sẽ bỏ mẹ con anh và
cưới cô ấy. Nhưng ba đã không làm thế. Vậy là cô Dung tố cáo ông đã hại
đời cô ấy. Xem như ba thân bại danh liệt. Cả cơ quan ông lúc đó ai cũng
biết hết.
Nhã Ca nhếch môi :
- Chính vì vậy nên ba không nhận em chớ gì? Mà em có tội tình gì cơ chứ?
Quân ngập ngừng :
- Ba anh vẫn còn rất hận mẹ em, ông cho rằng nếu không vì bà, đường công danh sự nghiệp của ông không chỉ như bây giờ.
Nhã Ca đanh giọng :
- Ông ta nói thế mà không xấu hổ sao? Nếu ông ta không muốn, mẹ em đâu thể nào lôi ông ta vào bẫy được. Đàn ông tồi.
Quân cau mày :
- Không được hỗn. Đó là ba em.
Nhã Ca cười khẩy :
- Tôi không có cha.
Hít một hơi dài như để trấn tĩnh, Nhã Ca nói tiếp :
- Tôi không muốn vây vào gia đình anh nữa. Những gì tôi đã nhận nhất định sau này tôi sẽ trả.
Dứt lời, Nhã Ca đứng dậy nhưng Quân đã nhanh nhẹn kéo cô ngồi xuống.
- Sao lại thế? Em muốn anh thành thật. Hừ ! Thành thật để nghe được những lời như vậy từ em à?
Nhã Ca im lặng, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống. Bà ngoại lẫn dì Nhã Bình
luôn tránh né mỗi khi Ca hỏi về chuyện của ba mẹ. Cô cứ tưởng giữa hai
người là một cuộc tình đầy lãng mạn nhưng kết thúc buồn vì không thể đến với nhau. Ca không thể ngờ mối tình ấy không như vậy. Qua lời của Quân, mẹ Ca khác nào một phù thủy đầy tham vọng, xấu xa. Còn ba mới là nạn
nhân đáng tội nghiệp.
Nhã Ca nhếch môi khổ sở. Ông căm hận mẹ đến mức thù hằn, xa lánh cả đứa con vô tội. Trong mắt ông, Ca là một ám ảnh
đáng sợ của tội lỗi, ông né tránh, phủ nhận cô là đương nhiên.
"Hùm dữ không nỡ ăn thịt con". Ba cô là người chớ đâu phải là dã thú, song xem ra người còn hiểm hóc sâu độc hơn dã thú nhiều.
Ba là người tham vọng, chắc chắn ông sẽ gạt hết những chướng ngại vật trên đường công