
hải nói. Nó đau từ hôm qua tới bữa nay, đau càng lúc càng nhiều, không đi khám bệnh không được đâu.
Thanh Du nhìn đồng hồ :
- Tao nghĩ giờ này chỉ vào viện cấp cứu thôi chớ biết khám bệnh ở đâu.
Nhã Ca mệt nhọc nói từng hơi :
- Tao... không vào bệnh... viện.
Ngọc Thùy bước tới bên Nhã Ca, con nhỏ khẽ đưa tay ấn nhè nhẹ vào bụng bên phải của nó :
- Đau không ?
Nhã Ca thiểu não gật đầu. Ngọc Thùy phán một câu chắc nịch :
- Trăm phần trăm viêm ruột thừa. Hồi đó má tao cũng bị như vậy.
Ba cái miệng còn lại đồng loạt hỏi :
- Vậy rồi sao ?
Ngọc Thùy đưa hai ngón tay như cái kéo :
- Mổ. Cắt bỏ ruột thừa.
Nhã Ca mếu máo :
- Không... Tao không .. Á... đau .. đau quá!
Nhã Ca hổn hển thở, nước mắt chảy ròng ròng tay bấu chặt vào gối. Cô cố cắn răng không rên, nên cơn đau như nặng hơn.
Nhìn cô, Thanh Du chịu không nổi, con bé quyết định :
- Phải đưa vào bệnh viện ngay.
Nhã Ca lắc đầu. Thanh Du dọa :
- Mày sẽ chết đó, nhưng chết trong đau đớn chớ chả êm ái như ngủ một giấc dài đâu.
Nhã Ca đưa tay lau mồ hôi trán, cô thấy sợ trước những lời dọa dẫm của đám bạn. Chết ai mà không sợ, nhất là chết trẻ.
Ánh Dương vỗ về :
- Tụi tao đưa mày đi bệnh viện. Cứ vào khoa cấp cứu cho họ khám rồi cho thuốc uống. Đã chắc gì viêm ruột thừa đâu mà sợ.
Ngọc Thùy gật đầu :
- Đúng đó. Tụi tao đưa mày đi.
Thanh Du nhỏ nhẹ :
- Thay quần áo đi.
Nhã Ca vịn tay vào giường, cố gắng ngồi dậy nhưng cơn đau lại ập tới khiến
cô toát mồ hôi hột. Cố kiềm tiếng rên, Ca run rẩy thay quần áo rồi bước
đến cửa nơi Ánh Dương đã dắt sẵn chiếc Wave Trung Quốc ra.
Thanh Du ngập ngừng :
- Chắc phải báo cho dì Nhã Bình biết.
Nhã Ca mệt nhọc :
- Dì Bình về quê chồng rồi.
Du kêu lên :
- Phải sao đây? Nếu như...
Ca nhắm mắt, Du không nói hết câu, song cô hiểu. Vào bệnh viện mà thiếu
tiền thì thật khổ. Chính vì thế, cô dùng dằng từ sáng tới giờ.
Nhã Ca mím môi :
- Mày gọi điện thoại cho anh Quân hộ tao.
Thanh Du gật đầu :
- Tới bệnh viện cái đã.
Nhã Ca ngồi sau lưng Ánh Dương, còn Du thì Ngọc Thùy chở. Tới bệnh viện, Ca hầu như không đi nổi nữa. Cả bọn phải kè cô vào phòng cấp cứu.
Thanh Du vội vã tới phòng điện thoại công cộng. Cô nhấn số di động của Quân và chờ chuông reo lâu lắm mới nghe tiếng anh.
Du gấp rút nói một hơi :
- Thanh Du đây, anh Quân. Nhã Ca đang trong phòng cấp cứu. Nó bảo em điện cho anh.
Quân hốt hoảng :
- Ca bị làm sao?
- Nó đau bụng dữ dội. Chắc là viêm ruột thừa. Anh vào ngay xem sao.
- Trời ơi! Anh đang ở Vũng Tàu.
Thanh Du như chạm phải gai :
- Chết rồi! Em phải làm gì đây khi túi đứa nào cũng trống không.
Quân trầm tĩnh:
- Từ từ để anh tính. Bọn em đang ở bệnh viện nào ?
Nghe Du nói tên bệnh viện xong, Quân bảo :
- Được rồi, anh sẽ cho người tới. Có gì em cứ liên lạc với anh. Thôi nhé.
Thanh Du méo mặt khi trả tiền điện thoại, cô lầm bầm nghĩ :
"Lỡ như Quân phớt lờ, không biết mạng của Nhã Ca sẽ đi về đâu. Nhưng lẽ nào anh ta lại bỏ rơi con bé vào lúc tính mạng nó đang bị nguy hiểm? Ôi
dào! Ai mà biết được lòng dạ con người như thế nào. Đang làm trong siêu
thị này, đùng một cái, Nhã Ca nhảy sang siêu thị khác. Chắc chắn con bé
nhờ bàn tay phù phép của Quân. Nhã Ca được quới nhân phò trợ, chả biết
quới nhân này sẽ phò trợ nó tới đâu đây".
Thanh Du trở vào bệnh viện, cô thấy Dương và Thúy nhấp nhổm ngoài hành lang:
Ánh Dương hỏi ngay :
- Sao rồi? Có gặp anh Quân gì của nó không?
Du rầu rĩ :
- Gặp nhưng cũng như không, anh ta bảo đang ở Vũng Tàu.
Ngọc Thùy nhún vai :
- Coi như thua. Không có tiền là mệt đó.
Du chép miệng:
- Ông Quân nói sẽ cho người tới. Cứ chờ thử xem.
Một cô y tá bước ra, Ánh Dương hỏi ngay :
- Bạn em thế nào rồi chị ?
- Vẫn còn đau lắm. Chắc là ruột thừa, nhưng phải làm xét nghiệm mới kết luận để mổ.
Đợi cô y tá đi khuất, Ngọc Thùy mới thì thào :
- Giờ này có ai làm xét nghiệm không? Chờ có kết luận, chắc Nhã Ca... hồn xiêu phách tán rồi.
Thanh Du nhăn mặt :
- Miệng mắm muối không được nói bậy.
Thế là ba đứa ngồi im nhưng trong bụng đứa nào cũng lo ngay ngáy.
Một lát sau, Du thấy một người đàn ông hớt hải chạy vào. Vừa trông thấy ông ta, Thanh Du đã giật mình đứng dậy.
Cô ấp úng :
- Chào... chào giám đốc ạ.
Cang nhíu mày :
- Cô là... là...
- Em là nhân viên của công ty.
Cang nhìn ba cô gái và hỏi :
- Các em là bạn của Nhã Ca à ?
Thanh Du gật đầu trong ngạc nhiên :
- Vâng.
- Thế Nhã Ca làm sao rồi ?
Du nói một hơi :
- Nó vào phòng phẫu thuật nãy giờ cũng đã lâu . Y tá cứ bảo tụi em chờ nên không biết con bé thế nào.
Cang làm thinh. Anh bước về phía phòng trực, có lẽ để hỏi thăm tình hình của Nhã Ca.
Ánh Dương thắc mắc :
- Giám đốc của mày quen với nhỏ Ca à?
Thanh Du gật đầu :
- Ờ. Tao hơi bị bất ngờ đó. Hổng lẽ người mà ông Quân... sẽ cho tới là đây?
Và Du tự trả lời :
- Chắc vậy rồi.
Ngọc Thùy thở phào nhẹ nhõm :
- Nhã Ca đỡ khổ nha!
Cả ba đứa lại ngóng cổ về phía phòng phẫu thuật và cả về phía phòng trực nữa.
Một lát sau, Cang bước ra. Anh thông báo :
- Nhã Ca đang được mổ.
Ánh Dương kêu lên :
- Ủa, nhanh vậy sao?
Cang