
o: “Ta nói rồi, trong vòng
một tháng, bất cứ kẻ nào cũng không được lên núi Thanh Vân”
“Muội biết! Cái này không thể trách đệ tử ở dưới núi Thanh Vân, là muội mặt
dày cầu xin rất lâu, liên tục quấy rối, cưỡng ép, lừa gạt bọn họ để cho
muội lên núi. Đại sư huynh, huynh ở đây dưỡng thương, cũng cần một người chăm lo cuộc sống hàng ngày, trong lòng muội thực sự rất áy náy, tự
nguyện lên núi giúp huynh dưỡng thương!”
“Không cần”. Vứt lại hai chữ này, Thần Mộ bước một bước rồi đóng cửa, nào ngờ
Mộ Dung kia liền nhoài người tới, chèn ở ngay giữa cánh cửa, mặt úp
xuống đất, hai tay giơ lên, một chén canh gà hầm quất vững vàng ở dưới
chân hắn: “Sư huynh”. Nàng khó khăn mở miệng, kiên định nói: “Tốt xấu gì thì cứ uống hết chén canh này đã.”
Ai cũng biết, tiểu sư muội mới nhập môn này nếu không đạt được mục đích thì nhất quyết sẽ không bỏ qua.
Thần Mộ tự xưng là bản thân đã quá quen với những thói quen kì quái của con
người. Nhưng dùng loại dáng vẻ này để ngăn cửa thì đúng là lần đầu tiên
hắn thấy. Cuối cùng cũng phải khom lưng, bưng chén canh gà kia: “Đừng
đến nữa.”
Mộ Dung Thanh Thanh bò dậy, vui vẻ đồng ý, xoay người rời đi, đi rất quyết tâm.
Ngày hôm sau, Thần Mộ đang tĩnh toạ, khí tức trong cơ thể luân chuyển một
vòng, thì lại nghe tiếng gõ cửa “Cốc cốc”. Hắn mở mắt, chân mày cau lại, đi ra mở cửa, kẻ đứng ngoài cửa đang cười híp mắt, lại là Mộ Dung Thanh Thanh. Đuôi lông mày hắn khẽ động, giọng nói lạnh lẽo: “Lại đến đây có
việc gì?”
Mộ Dung Thanh Thanh dùng pháp thuật, biến ra một chùm thảo dược từ phía
sau đưa ra: “Đại sư huynh, loại thảo dược này dùng để trị nội thương rất tốt, huynh cầm lấy nhai ba lần rồi nuốt!”
Thần Mộ đảo mắt, nhận ra đây đúng là thảo dược chữa nội thương rất hữu dụng, nhưng lại… “Không cần”, Hắn lạnh lùng phun ra ba chữ, vung tay đóng
cửa, tốc độ hôm nay nhanh hơn hôm qua không ít, không để cho Mộ Dung
Thanh Thanh kịp nhào vào ngưỡng cửa, nhưng mà mắt thấy cánh cửa sắp đóng lại, một bàn tay cầm thảo dược ương ngạnh đưa tới, rất nhanh bị cảnh
cửa kẹp vào.
“Á!” Mộ Dung Thanh Thanh ở bên ngoài cố chịu đựng khẽ kêu lên, giống như là
đau đến không chịu nổi, bàn tay cầm thảo dược cố sức đến nỗi trắng bệch, như là sắp bóp nát đám thảo dược, “Đại sư huynh” Bởi vì nhẫn nại chịu
đựng đau đớn từ cánh tay, nên giọng điệu nàng lúc cao lúc thấp, “tốt
xấu… nhận.. những thảo dược này…”
Thần Mộ im lặng hồi lâu, đưa tay cầm lấy chùm thảo dược, đóng cửa lại:
“Không được quay lại”. Ngữ điệu hôm nay so với hôm qua có thêm chút cảnh cáo. Mộ Dung Thanh Thanh vui vẻ đồng ý, tiếng bước chân rời đi vô cùng
vui vẻ.
Thần Mộ cúi đầu nhìn chút thảo dược trong tay, khẽ ngắt một là, bỏ vào trong miệng, rồi nuốt: “Thật là chát”
Ngày thứ ba, ở bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, Thần Mộ không thèm
quan tâm đến lễ tiết, vẫn ngồi đó vận công, nghe tiếng đi lại ở bên
ngoài, hắn chỉ nói: “Quay về đi”
Người ở bên ngoài cao giọng nói: “Đại sư huynh, muội chỉ tới đưa thuốc! Không có ý gì khác!”
“Không cần”
“Được, muội hiểu rồi”
Đối phương hôm nay lại nhanh chóng nghe lời như vậy khiến chân mày Thần Mộ
cau lại, nhưng không đợi hắn nghi hoặc được một lúc, thì bỗng một đầu ngón tay chọc “bụp” làm thủng giấy dán trên cửa sổ, sau đó quay một vòng, khiến giấy dán trên ô cửa gỗ của hắn rách bươm, một gói giấy từ từ được lách qua cái ô kia, sau đó rơi trên mặt đất
Mộ Dung Thanh Thanh khẽ hát như một tiểu hải tử rồi liền nhảy đi.
Thần Mộ dứng dậy đi đến, nhặt thứ rơi trên mặt đất, sau đó lại nhìn ô cửa sổ, lại không nhịn được mà day day trán.
Việc này… thật sự là…
Khiến cho người ta khó lòng phòng bị a…
Thần Mộ ngay lập tức ra lệnh cho tất cả môn đệ hạ tử ở núi Thanh Vân, cho dù là vật gì cũng không được lên núi, bao gồm cả con ruồi và Mộ Dung kia!
Nghe Thần Mộ lạnh lùng nói những lời này, các vị đệ tử bày ra vẻ mặt tiếc
hận, liều chết lên tiếng: “Đại sư huynh, Thanh Thanh thật lòng đối với
huynh mà”
Vẻ mặt Thần Mộ lạnh nhạt: “Chỉ là nàng ta thấy áy náy” Đối với Thần Mộ mà
nói, đây chỉ là một câu giải thích đơn giản, hắn chỉ nói để mọi người
ngăn cản Mộ Dung Thanh Thanh ngày ngày tới tìm hắn, sinh ra chuyện hiểu
lầm, giải thích như thế, vừa có thể lấy lại danh dự của hai người họ,
nhưng hắn lại không biết được, các đệ tử trong môn phái, miệng truyền
miệng, tam sao thất bản, danh dự của hắn đã chẳng còn. Nhưng lời này vào tai của các đệ tử lại bao hàm một tầng nghĩa khác.
Bọn họ nhìn theo bóng Thần Mộ rời đi, cực kì cảm than nói: “Hoá ra… Đại sư huynh hận nàng ấy…”
Trong tiên môn liền lan truyền chuyện sau khi đại sư huynh thất thân, Mộ Dung Thanh Thanh luôn tìm mọi cách lấy lòng hắn, nhưng đại sư huynh lại cho
rằng đó chỉ là áy náy, chứ không tin nàng thật lòng, vì thế nên đóng cửa không ra ngoài, không muốn gặp lại Mộ Dung Thanh Thanh, để khỏi thêm
đau buồn.
Nhưng tin đồn này khiến Mộ Dung Thanh Thanh tức giận đến giậm chân, nhưng
không có cách nào cũng không dám đi đến trước mặt Đại sư huynh nói linh
tinh. Vì thế, không có Mộ Dung Thanh Thanh quấy rầy, Thần Mộ cũng sốn