
, nếu anh ta không phải sếp tớ, tớ đã sớm đứng trước mặt anh
ta, đập bàn cái rầm: Dương Lam Hàng, anh đổi sữa tắm cho tôi, tôi ngửi thấy mùi
trên người anh liền muốn ói!!!"
Tiếc là, cô không dám.
Rốt cuộc cũng vì anh là thầy giáo của cô!
Cô và Liên Liên về cơ bản
xem như đến từ quê hương của Khổng, Mạnh. Ở nơi đó, mỗi đứa con nít từ lúc còn
nhỏ đã bị giáo huấn tư tưởng tôn sư trọng đạo. Bất kể thời gian địa điểm, chỉ
cần giáo viên đi ngang qua, phải lập tức khom người chào hỏi, chậm chút xíu đều
có thể bị quy vào "tội đại nghịch bất đạo" là không tôn kính thầy cô.
Đừng tưởng mấy học trò nam nghịch ngợm gây sự, ai cũng dám chọc, hễ thấy giáo
viên, tất cả đều im re, so với cừu non còn ngoan hơn.
Không còn cách nào khác,
văn hóa nơi nào dưỡng thành con người nơi đó!
Liên Liên gật đầu tỏ vẻ
thông cảm sâu sắc, hoàn toàn có thể hiểu được Lăng Lăng có nỗi khổ không nói
nên lời. "Theo tớ thấy, chi bằng cậu cứ nói thật. Cậu bảo với anh ta: Cậu
cứ ngửi thấy mùi hoa nhài là lập tức nước không thiết, cơm không thèm, trong lòng
toàn là anh ta... Tớ cam đoan ngay hôm sau anh ta sẽ đổi."
"Sẽ đổi. Nhưng không
phải đổi sữa tắm, mà là đổi tớ!"
"Vậy chẳng phải tốt
lắm sao. Đỡ cho cậu mỗi ngày muốn sống không được, muốn chết cũng không
xong!"
"Ai nói tớ muốn sống
không được, muốn chết không xong?" Lăng Lăng vẫn cố mạnh miệng. "Ngày
nào cũng gặp anh ta, mỗi ngày của tớ trôi qua khỏi nói tốt biết dường
nào..."
Liên Liên kéo tay áo cô,
cầm tay cô giơ cao lên. Chỉ vào lòng bàn tay băng bó như cái bánh ú của cô nói:
"Có đau hay không trong lòng cậu rõ ràng nhất! Mẫu vật vừa làm xong thí
nghiệm tính chịu nhiệt ở ba trăm độ, cậu dùng tay đi lấy... May là cậu ngơ ngẩn
mất mười phút mới nhớ đi lấy, nếu không hai tay này của cậu đã tiêu luôn
rồi!"
Lăng Lăng rụt tay lại,
vung vung hai tay vẫn còn đau: "Tớ tưởng nó nguội mà."
"Cậu tưởng vậy mà
được à? Đầu óc cậu để ở đâu hả? Dùng để nhớ Dương Lam Hàng chắc?!"
Giọng nói luôn có sức
bùng nổ của Liên Liên lôi kéo không ít ánh mắt của các bạn sinh viên.
Lăng Lăng vội vàng bịt
miệng cô. "Cho tớ xin, cậu nói nhỏ chút đi! Loại sự tình này mà để người
khác biết được thì còn gì là mặt mũi! Sau này ở đại học T tớ biết trốn vào đâu
đây."
Liên Liên hoàn toàn không
quan tâm, vẫn tiếp tục duy trì giọng nói oanh tạc của mình: "Không sao
đâu, còn nhiều nữ sinh điên cuồng mê mẩn anh ta hơn cậu nữa. Ở đại học T, nếu
cậu nói mình không thích Dương Lam Hàng, người ta mới có thể khinh bỉ cậu nghĩ
một đằng nói một nẻo!"
"Thật không?"
Lăng Lăng nhận ra mình không có cách nào thay đổi giọng nói lớn của Liên Liên,
đành tìm mục tiêu dễ dàng hơn, tự che mặt mình.
"Lăng Lăng, thích
anh ta không phải lỗi của cậu, điều này chỉ có thể chứng minh mắt thẩm mỹ của
cậu đã có tiến bộ! Cậu biết không, mấy hôm trước tớ nổi hứng đi nghe giảng giờ
của Dương Lam Hàng, đông nghẹt! Bảy giờ sáng tớ đã đi giành chỗ, nhưng chỉ có
ba hàng ghế cuối là còn chỗ trống."
"Cậu đi nghe anh ta
giảng à? Anh ta dạy hay không?"
"Cậu chưa bao giờ
nghe hả?" Liên Liên kinh ngạc nhìn cô.
"Anh ta giảng bài
bằng tiếng Anh, xong còn đặt câu hỏi. Với trình độ tiếng Anh của tớ, đi nghe
chẳng phải là tự tìm chết à!"
Liên Liên ra vẻ "cậu
đã phí nửa đời người" mà cảm thán: "Ai da! Nói thật lòng, anh ta đứng
lên bục giảng một phát, đó thực sự là gây họa... Không biết hiệu trưởng đại học
T nghĩ gì nữa, trước khi tuyển dụng anh ta cũng không chịu phỏng vấn một chút.
Trường chúng ta tỉ lệ nam nữ vốn đã mất cân đối, con mắt nữ sinh đều đặt cao
hơn đỉnh đầu, lúc này còn gặp phải Dương Lam Hàng, liệu còn chịu để mắt đến đàn
ông khác sao?"
"Theo tớ thấy,
trường để cho anh ta đứng lớp cũng không việc gì, một tuần chỉ có hai lần lên
lớp chứ mấy. Nhưng trường mình sao lại có thể cho phép anh ta đi hướng dẫn nữ
sinh viên, tớ một tuần phải gặp anh ta mười bốn lần, mỗi lần tám tiếng! Mắt
thẩm mỹ của tớ cho dù có kém hơn nữa cũng sẽ có lúc thấy anh ta thuận
mắt!"
"Lăng Lăng, một tuần
chỉ có bảy ngày..."
"Thậm chí ngủ mơ
cũng thấy nữa!"
Liên Liên vừa nghe, lập
tức phát hỏa. "Bạch Lăng Lăng! Cậu tỉnh táo chút đi! Cậu cứ như vậy, sớm
muộn gì cũng bị anh ta bức điên luôn."
"Tớ biết!"
Hiện giờ Lăng Lăng đã
muốn điên rồi. Mỗi ngày gặp anh trái tim cô run rẩy đến mức muốn co giật, nhưng
không thấy anh thì lòng dạ bất an. Anh cười, cô ngốc nghếch cười theo, anh nhíu
mày, cô cũng theo đó mà đau lòng.
Anh "trong lúc vô
ý" chạm vào tay cô... Giả sử anh nắm tay cô nửa giờ không buông, có thể
gọi là "vô ý" sao. Lăng Lăng cúi đầu nhìn đôi bàn tay nhỏ bé vô cùng
thê thảm. Sáng hôm qua, Dương Lam Hàng dạy cô sử dụng một loại thiết bị mới,
tay cầm tay chỉ, vừa kiên nhẫn, vừa dịu dàng, lòng bàn tay ấm áp ủ ấm đôi tay
lạnh lẽo của cô, bị đụng chạm khiến tim cô đập nhanh, chỉ lo đoán xem anh rốt
cuộc là hữu ý hay vô tình, còn lời anh nói một chữ cũng không nghe vô... Kết
quả, đến chiều bi kịch liền xảy ra, cô tự làm bỏng tay mình đến ứa máu, đau đớn
như kim đâm vào ngực... Nếu cứ thế này, cô