
đang nói cái gì không hả? Thần kinh căng cứng của Lăng Lăng lập tức
đứt phụt, mọi suy nghĩ đều rơi vào trạng thái tạm dừng hoạt động.
"Anh là giáo viên
hướng dẫn của Lăng Lăng, làm sao anh có thể cùng nó..." Mẹ Bạch tức giận
đến không biết phải nói gì. "Xảy ra chuyện này, trường các anh để mặc
sao?"
Dương Lam Hàng vẫn duy
trì nụ cười như trước, trên mặt không hề có chút hổ thẹn, còn cố nhiên giải
thích nói: "Thưa bác, nội quy đại học T cũng không cấm giáo viên và sinh
viên quen nhau ạ."
"Cái gì?! Làm sao
trường các anh có thể cho phép loại chuyện này xảy ra hả?!"
Vẻ mặt của Dương Lam Hàng
dường như rất kinh ngạc. "Không thể ấy ạ? Cháu nhớ rõ trường hợp cấm kết
hôn trong luật hôn nhân chỉ có hai loại: Thứ nhất, có quan hệ huyết thống trực
tiếp hoặc trong phạm vi ba đời; Thứ hai, có tật bệnh mà y học cho rằng không
nên kết hôn."
"Anh!"
"Thưa bác, xin bác
đừng nóng." Dương Lam Hàng thấy mẹ Bạch nói không nên lời, vội vàng rót ly
nước, hai tay đưa đến trước mặt mẹ Bạch: "Có gì bác từ từ nói ạ."
Tục ngữ nói, người không
biết không có tội. Mẹ Bạch vốn đang muốn phát hỏa giờ lại đối mặt với biểu hiện
ngu ngơ mà vẫn khiêm tốn tiếp thu của Dương Lam Hàng, cũng không thể bùng nổ
được. Bà cầm tách trà uống một ngụm, ổn định tinh thần đôi chút, vẻ tức giận
trên mặt cũng biến mất hơn phân nửa.
Lăng Lăng không nhịn được
ném cho Dương Lam Hàng một ánh mắt sùng bái vô hạn, cô tưởng công lực giả ngu
của mình đã lên đến hàng thượng thừa, nào ngờ công lực ngả ngu cũng tỉ lệ thuận
với chỉ số thông minh. Anh ngay cả giả ngu cũng làm ra vẻ thành khẩn đến thế,
bình tĩnh đến thế, thực sự là cảnh giới người thường không với tới được.
"Mẹ, mẹ hiểu lầm
rồi. Anh ấy mười sáu tuổi đã đi Mỹ học, tiếp nhận giáo dục phương Tây, không
hiểu biết rõ về truyền thống tôn sư trọng đạo của Trung Quốc." Lăng Lăng
giật nhẹ tay áo mẹ, kịp thời nói đỡ cho người trong lòng: "Hai năm trước
anh ấy vì muốn đến với con mà cố ý từ bỏ công việc tại đại học MIT của Mỹ để về
đại học T tìm con, tình huống đưa đẩy thế nào lại thành thầy giáo con."
Mẹ Bạch gật đầu, lại hỏi:
"Thầy... Dương. Cha mẹ cậu biết Lăng Lăng là sinh viên của cậu sao? Họ
không phản đối à?"
Ngụ ý: Cậu sống ở nước
ngoài có thể không biết rõ, nhưng cha mẹ cậu không thể nào để cho loại việc này
phát sinh, trừ phi họ căn bản không biết gì.
Dương Lam Hàng dĩ nhiên
nghe ra ý tứ trong đó. "Họ biết ạ. Ba mẹ cháu rất thích Lăng Lăng, nhất là
mẹ cháu, bà nói các cô gái trẻ thời nay ngày càng phù phiếm, khó gặp được người
vừa đơn thuần lại hiểu chuyện như Lăng Lăng."
Dương Lam Hàng nhìn
thoáng qua Lăng Lăng, trong ánh mắt toát lên tình ý miên man. "Hơn nữa,
cháu đã ba mươi rồi, vẫn chưa có bạn gái, họ đều rất lo nếu cháu bỏ lỡ Lăng
Lăng thì sẽ không có cô gái nào nguyện ý lấy cháu."
Mẹ Bạch nghe nói vậy,
liền cảm thấy thật ngoài dự kiến.
Ba mươi tuổi đã có thể
làm đến hướng dẫn tiến sĩ, chàng trai này thực sự không đơn giản. Cậu ta rõ
ràng chỉ nói mấy câu, thâm ý bao hàm trong đó đã mang rất nhiều tầng ý tứ. Đầu
tiên, cha mẹ cậu ta đã chấp nhận tình yêu thầy trò giữa hai đứa, hơn nữa còn
dùng tiêu chuẩn con dâu để đánh giá Lăng Lăng. Tiếp theo, cậu ta đối với tình
cảm là thật lòng, trước Lăng Lăng chưa hề có bạn gái khác. Thứ ba, cậu ta biểu
thị rất rõ ràng thành ý muốn kết hôn với Lăng Lăng.
Cuối cùng...
Nhớ đến Lăng Lăng từng
nói, hai đứa thích nhau đã nhiều năm, khó khăn lắm mới đến được với nhau. Mẹ
Bạch cẩn thận ngẫm lại một lượt lời nói của Dương Lam Hàng, bà phát hiện chàng
trai có dáng vẻ bất phàm trước mắt này vô cùng khác biệt với người thường. Cậu
ta cũng không giống những gã đàn ông khác thề thốt những lời kiểu như
"thật lòng yêu nhau", "không phải cô ấy thì không cưới ai
hết", nhưng lời nói của cậu ta thể hiện rõ ý tứ rằng: Nếu cậu ta bỏ lỡ
Lăng Lăng thì sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa.
Mẹ Bạch nhìn kỹ Dương Lam
Hàng ngồi đối diện một lượt từ đầu đến chân. Bản thân khuôn mặt khiến trước mắt
người khác sáng ngời cùng khí độ kia không cần phải nói nhiều, chỉ với chiếc áo
sơ mi trên người cũng đã có thể nhìn ra rất nhiều điều.
Mẹ Bạch không biết nhiều
về các hãng trang phục nam danh tiếng, không nhìn ra các chữ cái được thêu cầu
kỳ trên cổ tay áo đại diện cho cái gì. Dựa vào kinh nghiệm hai mươi mấy năm làm
việc trong nhà máy dệt, bà dám khẳng định chiếc áo sơ mi trên người cậu ta có
giá xa xỉ, bởi vì đường dệt của chất liệu vải may chiếc áo này rất tỉ mỉ, màu
nhuộm hết sức tinh tế. Ngoài những điểm này, để màu sắc sử dụng trên vải giàu
cảm giác lập thể, nơi dệt thường sử dụng một loại sợi tơ phát quang tự nhiên.
Loại chất liệu này bà từng nghe nói qua, nhưng đây là lần đầu tiên được trông thấy.
Tầm mắt mẹ Bạch chuyển
qua tay anh, mười ngón thon dài, màu da mịn màng nhẵn nhụi, rõ ràng chủ nhân
đôi tay này rất hiếm khi làm chuyện gì khác ngoài đọc sách viết chữ.
"Cha mẹ cậu làm công
việc gì?" Bà thăm dò hỏi. Lúc hỏi đặc biệt lưu ý thử xem thần sắc Dương
Lam Hàng. Anh hơi ngần ngừ giây lát, suy