
nghĩ kỹ càng xong mới trả lời ngắn
gọn: "Ba cháu làm nghiên cứu trong Viện nghiên cứu, mẹ cháu làm đôi chút
kinh doanh nhỏ ạ."
Bà dám khẳng định, gia
thế bối cảnh của cậu ta nhất định rất khá, bởi vì một người đàn ông như thế này
tuyệt đối không phải một gia đình bình thường có thể bồi dưỡng ra. Bà còn muốn
hỏi tiếp, nhưng người phục vụ đã bê hai đĩa đồ ăn chay đơn giản bước vào cửa,
đặt lên bàn.
Lăng Lăng nhanh nhảu nói:
"Mẹ, mẹ nhất định đói bụng rồi, trước hết ăn chút gì đi đã ạ."
Mẹ Bạch nhận đôi đũa do
Dương Lam Hàng lễ phép đưa cho, vờ như thuận miệng hỏi: "Mẹ cậu làm kinh
doanh gì vậy?"
"Mẹ cháu chủ yếu làm
đại lý và bán hàng cho một số nhãn hiệu ạ."
Mẹ Bạch nhận thấy nụ cười
của Dương Lam Hàng giống như khắc trên mặt, bất kể câu hỏi của bà có trực tiếp
đến đâu, cậu ta đều không có phản ứng nào khác ngoài mỉm cười.
"Mẹ!" Lăng Lăng
lặng lẽ lấy tay kéo kéo bà, nhỏ giọng nói: "Mẹ hỏi chuyện này làm
gì?"
"Mẹ hỏi cho biết vậy
thôi." Nói xong, mẹ Bạch chỉ vào thức ăn trước mặt, nói với hai người đang
trao đổi ánh mắt: "Ăn chút gì đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Ăn được mấy miếng thức
ăn, mẹ Bạch lại nhìn Dương Lam Hàng đang chậm rãi ăn đồ ăn, hỏi: "Cháu và
Lăng Lăng quen nhau như thế nào?"
Dương Lam Hàng nuốt thức
ăn trong miệng xuống, trước khi cất lời dùng khăn tay lau nhẹ khóe môi.
"Bọn cháu quen nhau trên mạng ạ. Khi đó đề tài của cháu gặp khó khăn, mất
niềm tin vào chính mình, Lăng Lăng mỗi ngày đều khai mở cho cháu, khuyên cháu
tiếp tục kiên trì. Cho tới bây giờ cháu chưa từng gặp cô gái nào thiện lương
như vậy, quan tâm một người xa lạ mà không hề yêu cầu báo đáp gì cả."
Dương Lam Hàng cười cười,
thẳng thắn nói: "Thưa bác, nói bác đừng cười, cháu theo đuổi Lăng Lăng mất
năm năm cô ấy mời bằng lòng chấp nhận làm bạn gái cháu."
Mẹ Bạch cười theo, cười
đến độ hơi mất tự nhiên.
Rất lâu trước kia, không
nhớ rõ là cách đây bao nhiêu năm, bà tan tầm về nhà, thấy Lăng Lăng bưng miệng
không ngừng rỉ máu gục khóc trên bàn. Bà chạy nhanh tới, muốn biết con gái vốn
luôn kiên cường của mình cớ sao lại khóc thảm thế kia. Bà nhìn thấy một đoạn
chữ trên màn hình máy tính:
"^_^! Anh không cần
nản lòng, em nói anh biết một bí mật: Em yêu anh mất rồi!
Cho dù anh đẹp trai bao
nhiêu, cho dù anh giàu có đến đâu, cho dù tình yêu chúng ta có kết thúc thất
bại chăng nữa, em vẫn nguyện ý yêu anh!
Anh về nước đi!"
Mẹ Bạch cẩn thận đọc đoạn
chữ một lượt, lại cúi đầu nhìn Lăng Lăng đang khóc. Bà những tưởng người kia từ
chối Lăng Lăng, không chịu về nước. Nên Lăng Lăng mới có thể buồn thương đến
vậy.
Ngày ấy, mẹ Bạch đau lòng
vuốt tóc Lăng Lăng, khuyên con nói: "Quên đi, cái gì đã qua thì cho nó qua
đi. Thời nay, ai xa ai không sống được chứ!"
Lăng Lăng không ngừng gật
đầu, nước mắt hòa lẫn máu chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay. Cô cứ luôn cắn
chặt hai hàm răng, ngay cả một chữ "đau" cũng không chịu nói.
Lăng Lăng bị ốm ba ngày,
sốt cao không giảm, trong mơ thường hay khóc nói: "Ba, vĩnh viễn có xa
không? Ba, liệu ba có thể cho con biết, vĩnh viễn có xa không?"
Bà không biết nên nói cái
gì, phải nói cái gì. Bà ngoài việc nắm chặt tay Lăng Lăng, nói với cô:
"Con phải mạnh mẽ lên." thì không thể làm gì khác cho đứa con gái
đang thất tình.
Ba ngày sau, Lăng Lăng
khỏi bệnh, cô không hề lên mạng, cũng không còn khóc nữa. Lăng Lăng lại vui vẻ,
lạc quan như trước đây, không lâu sau thì quen bạn trai. Thế nhưng mấy năm qua,
cô thường hỏi cùng một câu trong lúc ngủ say, "Ba à, vĩnh viễn có xa
không?"
Từ đó về sau, một câu hỏi
như thách đố cứ bám rễ trong lòng mẹ Bạch, đó là: Rốt cuộc là loại đàn ông như
thế nào mà khiến con gái mình yêu tha thiết đến thế. Bà luôn cho rằng đó là một
câu đố không lời giải, nhưng bây giờ thì bà đã hiểu mọi thứ. Không phải Lăng
Lăng không bỏ được, mà là chàng trai từ đầu đến chân khắc đầy hai chữ "lôi
cuốn" này từ trước đến nay không hề từ bỏ Lăng Lăng.
Năm năm níu níu kéo kéo,
tình cảm ăn sâu vào lòng như vậy, bà có thể một phát chặt đứt tình duyên hai
đứa sao?
Bà không biết, cũng không
dám thử! Bởi vì bất luận thành công hay thất bại, con gái bà nhất định sẽ bị
thương.
...
Ăn xong bữa cơm trưa đơn
giản đến hơi sơ sài, Dương Lam Hàng tính tiền, đưa hai mẹ con đến một khách sạn
ba sao bình thường gần đó.
Đặt phòng xong xuôi, thu
xếp mọi thứ đâu vào đấy.
Mẹ Bạch hỏi: "Cháu
chắc còn bận nhiều việc nhỉ?"
Dương Lam Hàng lập tức
nói: "Nhất định bác mệt rồi, cứ ở trong này nghỉ ngơi một lát đi ạ. Buổi
tối cháu sẽ lại đây đón hai người đi ăn cơm."
"Lăng Lăng, con tiễn
cậu ấy đi."
"Dạ!" Lăng Lăng
tức khắc đi ra ngoài.
******
Lăng Lăng cùng Dương Lam
Hàng một trước một sau đi đến trước thang máy.
Trong quá trình chờ thang
máy, Lăng Lăng nhìn người đàn ông bên cạnh, rõ ràng là bạn trai mình, rõ ràng
là tình cảm dạt dào riêng tư, lần nào trước mặt người khác anh cũng đều phải
duy trì khoảng cách nhất định, xa cách đến nỗi khiến người ta không thể đến
gần.
Cô bước ngang qua nửa
bước, kiễng chân, má chạm vào