
u về thành phố S,
chúng ta tụ tập đi?"
"Tớ, mới về hôm
nay."
"Thật hả?!"
Giọng trong điện thoại có vẻ rất hào hứng: "Sao không nói sớm, mai có rảnh
không? Tớ liên lạc với bọn Siêu Việt chút, chúng ta tụ tập ra trò đi!"
"Tối mai đi, tớ chủ
xị, giới thiệu với các cậu bạn gái tớ."
"Bạn gái?! Người
trong truyền thuyết... Bạch Lăng Lăng hả?"
"Ừ!"
"Tớ phục cậu
rồi!"
"..."
"..."
Dương Lam Hàng và bạn nói
qua nói lại vài câu, sau khi cúp điện thoại, cũng đi tắm rửa qua.
Khi quay lại, Lăng Lăng
đã nằm trên giường, nhắm mắt.
Anh lấy chăn bọc kín cô
lại, tắt đèn. "Đang nghĩ gì vậy?"
Lăng Lăng gối lên vai
anh, trong lòng vẫn còn hoảng sợ, không ngủ được.
"Hàng!" Lăng
Lăng tựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: "Chuyện cầu hôn lúc nãy, bọn mình có
thể nói lại không?"
"Sao?"
"Mình đi đăng ký kết
hôn đi." Lăng Lăng bây giờ đã lĩnh hội sâu sắc tầm quan trọng của việc
được pháp luật bảo vệ, nếu họ có giấy chứng nhận kết hôn, ban nãy cũng sẽ không
đến nỗi tổn hại lòng tự trọng đến thế. Loại chuyện này cô tuyệt đối không muốn
trải qua lần thứ hai.
"Không phải em muốn
lén lút kến hôn đấy chứ?" Anh thở dài: "Lăng Lăng, cảm giác an toàn
không phải người khác mang đến cho em, là em phải tự đem lại cho chính
mình."
"Không phải em
sợ." Cô lắc đầu, "Trên mạng không thiếu chuyện giáo viên vì có quan
hệ ái muội với sinh viên nữ mà bị cư dân mạng phê phán, em sợ chuyện của chúng
ta truyền ra, sẽ không tốt cho danh dự của anh."
"Không nghiêm trọng
vậy đâu. Chúng ta yêu đương kết hôn bình thường, không có gì để người ta có thể
phê phán."
"Chờ anh thông qua
bình chọn giáo sư, em tốt nghiệp nghiên cứu sinh, bọn mình liền kết hôn
nhé."
"Được!"
Anh hôn lên những sợi tóc
của cô, dịu dàng đến thế, thỏa mãn đến thế.
Lăng Lăng ngọt ngào chìm
vào giấc ngủ, trong mơ, cô mặc áo cưới trắng tinh đi về phía anh, tất cả mọi
người đều đang chúc phúc cho họ, có bạn bè, mẹ, ba, ông nội của cô...
Ông nội tặng cô một bao
lì xì đỏ thắm thật to!
******
Hôm sau, Dương Lam Hàng
dẫn cô đến Viện khoa học, tham quan rất nhiều thiết bị thí nghiệm và thành quả
nghiên cứu mới nhất. Lăng Lăng phát hiện Dương Lam Hàng đối với mọi thứ ở Viện
khoa học còn quen thuộc hơn đại học T, nhớ tới bạn anh từng hỏi anh: Khi nào về
thành phố S. Tại sao lại dùng từ "về" mà không phải là
"đi"?
"Hàng, vì sao anh
lại quen thuộc với thành phố S như vậy?"
"À." Anh nói
với cô. "Ba anh làm việc ở Viện khoa học, trước khi anh ra nước ngoài thì
học sống ở thành phố S."
"Nhà anh ở thành phố
S hả?"
"Cứ coi là vậy đi!
Tuy nhiên ba mẹ anh đều rất bận, phần lớn thời gian đều ở nơi khác, mỗi khi có
chút thời gian rảnh đều đến ở thành phố A."
"Ra thế!" Chẳng
trách bạn bè của Dương Lam Hàng đều ở thành phố S.
Tham quan Viện khoa học
xong, Lăng Lăng không khỏi cảm khái cho sự tiến bộ của sự nghiệp nghiên cứu
khoa học ở Trung Quốc, còn anh lại cảm thán: Có cơ hội em nên ra nước ngoài
nhìn xem, thế giới này không giống như em xem trong tin tức đâu.
Lăng Lăng nhìn thấy trong
mắt Dương Lam Hàng chợt lóe lên một nỗi bất lực cùng bất đắc dĩ.
Giữa trưa, Dương Lam Hàng
mời vài vị nghiên cứu trong Viện khoa học đi ăn, nói chuyện thiết bị, biểu hiện
của những người đó dường như có chút khó xử, nhưng không từ chối. Điều này
khiến Lăng Lăng không thể hoài nghi chức vị của ba Dương Lam Hàng trong Viện
khoa học, phong thái như vậy, uy nghiêm như vậy, giao thiệp như vậy, chỉ là một
nhà nghiên cứu không thôi sao?
Buối tối, Dương Lam Hàng
dẫn cô đến một nhà hàng hải sản, cấp bậc cũng tương xứng với nhà hàng đã từng
đi ở thành phố B. Nhưng vì Dương Lam Hàng mời nên trước tiên họ đến nhà hàng
thuê một phòng riêng.
Người phục vụ đưa thực
đơn, anh nhận lấy rồi đưa Lăng Lăng xem trước. "Em muốn ăn gì?"
"Em sao cũng được,
cái gì cũng thích ăn."
Dương Lam Hàng đọc vài
tên món ăn, rồi nói với Lăng Lăng: "Còn lại... em chọn đi."
"Em hả?"
Anh không hề kiêng dè
nói. "Dù sao em chủ chi mà."
"Vậy sao." Lăng
Lăng nhất thời có cảm giác như bà chủ, thân mình bất giác ngồi thẳng, nói với
người phục vụ: "Chọn mấy món đặc sắc của nhà hàng các bạn, tùy ý mang
lên."
"Vâng!" Người
phục vụ lập tức cười tươi như hoa. "Đồ uống thì sao ạ?"
"Rượu Mao Đài
đi." Tuy rằng cô không thích nhưng tốt xấu gì cũng là rượu dùng trong yến
tiệc quốc gia, mời người khác ăn cơm có vẻ trang trọng. "Cứ mang lên trước
ba bình."
"Vâng!" Người
phục vụ trả lời.
"Pha một ấm trà
nhài, phải là loại đặc biệt."
"Tôi biết rồi. Quý
khách còn cần gì không ạ?"
Lăng Lăng nghĩ nghĩ.
"Tạm thời không cần."
"Dạ." Người
phục vụ bày bát đĩa đâu vào đấy, cung kính lễ phép nói: "Tôi ở ngay ngoài
cửa, có gì cần cứ gọi tôi ạ."
"Cám ơn!"
Hơn mười phút sau, một
người đàn ông bước vào. Anh ta vừa vào cửa, Lăng Lăng lập tức cảm thấy trước
mắt sáng ngời, người đàn ông này không chỉ có diện mạo anh tuấn, khí chất càng
nổi bật hơn người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang phong thái quân nhân
chính hiệu.
Dương Lam Hàng đứng lên,
"Bạn gái tớ, Lăng Lăng."
Anh ta vươn tay, đ