
nào đẹp trai như anh sao?
Bạc Hà cười liếc nhìn anh
một cái: “Tổng giám đốc Kỷ phiền anh khiếm tốn một chút!”
Tổng giám đốc Kỷ sờ sờ
mũi, cười hắc hắc nói: “Ai bảo em không khen anh. Em đóng cửa lại đi, anh đi ra
ngoài một chút.”
Bạc Hà đóng cửa lại xong,
sau đó đi vào phòng ngủ cởi ra quần áo của mình, lại lấy thêm khăn tắm cùng áo
bông đi tới bể nước.
Cô chậm rãi thả mình vào
trong nước, thoải mái cười rộ lên, nước vừa phải, chân bị thương chạm vào nước
hơi đau.
Bạc Hà đang vui vẻ nghịch
nước đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”
“Là anh!”
Bạc Hà nghe được tiếng
của Kỷ Lan, tiện thể nói: “Em đang tắm, anh ở bên ngoài chờ em đi.”
Kỷ Lan đang cầm hai bộ áo
tắm giật mình đứng ở ngoài cửa, một lát sau mới nói: “Bạc Hà, em mở cửa cho anh
được không?”
Bạc Hà đánh phải nhượng
bộ mặc áo tắm đi ra mở cửa.
Kỷ Lan tay cầm hai cái áo
tắm giơ giơ lên như người bán hàng, thành
khẩn nói: “Bạc Hà, đây là phòng tắm hai người, chúng mình cùng nhau tắm được
không, em xem anh đã đi mua áo tắm về rồi. Cái bể tắm kia là bồn tắm uyên ương
nha!”
Bạc Hà quay đầu nhìn lại,
mặt lập tức đỏ lên, Kỷ Lan chưa nói cô còn không biết, bây giờ để ý, quả nhiên
là như vậy, cái bể này làm theo âm dương thái cực hình nhưng
không phải là màu đen trắng mà là màu xanh là mạ và màu hồng, nhưng hai màu này
kết hợp với nhau lại không chói mắt, lại phá lệ rất đẹp, phát ra một chút hương
lãng mạn kiều diễm.
Kỷ Lan tiến lên từng
bước, đóng cửa lại.
Bạc Hà lôi kéo chiếc khăn tắm trên người mình, nghĩ rằng mình thật sự rất thất thố,
bởi vì thất thố nên không một chút để ý sẽ cùng Kỷ Lan tắm uyên ương, trong
lòng nổi lên cảm xúc gì không rõ, không chút lưu tình cấu cánh tay Kỷ Lan một
cái.
“Thật là, em làm sao
vậy?”
“Ai bảo anh không nói
sớm, em đã tắm rồi!” Bạc Hà không biết xấu hổ nói, chính cô đã lõa thể mà tắm
mất một lúc rồi.
“Em đi thay áo tắm đi!”
“Em không tắm chung với
anh.”
“Suối nước nóng bên kia,
mọi người đều mặc áo tắm cùng nhau tắm. Em thật sự rất phong kiến!”
Bạc Hà có chút ngượng
ngùng: “Cái này rất là ngượng.”
“Anh nói em này, em là từ
cổ đại xuyên đến sao, đây là thời đại gì rồi!” Kỷ Lan giả bộ giận sôi lên.
Bạc Hà không biết phản
kháng như thế nào, cầm áo tắm trong tay Kỷ Lan tiến vào phòng
ngủ thay.
Kỷ Lan cười thầm, kỳ thật
tắm không mặc quần áo vẫn tốt hơn, nhưng nếu không mặc quần áo nhất định cô sẽ
không tắm cùng anh, vì thế anh đành đi mua áo tắm thôi.
Bạc Hà đi ra phát hiện Kỷ
Lan đã ngồi vào trong nước, chính mình ngồi dựa vào bên cạnh bồn, bày ra một bộ
hình dáng.
“Bạc Hà em thấy dáng
người này có phải rất đẹp hay không!”
Bạc Hà hơi thẹn thùng lại
cảm thấy buồn cười, ngồi xuống đối diện với anh, ngắm loạn một hồi cười cười
nói: “Có phải anh rất hay đến chỗ này!”
“Thỉnh thoảng đưa khách
đến nên làm cái thẻ VIP.”
“Không phải là mang con
gái đến sao?”
Kỷ Lan đâu đầy hắc tuyến,
vấn đề này lại là một cái bẫy khác.
Bạc Hà cười tủm tỉm nói:
“Nói đi, em không ăn giấm đâu, chỉ là tò mò một chút thôi.”
“Anh không nói, em khẳng
định không tin anh.”
Bạc Hà gật đầu: “Em không
tin!”
Kỷ Lan hứ một tiếng: “Mặc
kệ em tin hay không, anh đều nói không có.”
Bạc Hà vừa bực mình vừa
buốn cười, vươn đến muốn cấu anh một cái.
Kỷ Lan ai u một tiếng,
xoa xoa cánh tay: “Em xuống tay thực ác độc.”
Bạc Hà cúi đầu, đột nhiên
nhỏ giọng nói: “Kỷ Lan, em ghen tị.”
Sắc mặt cô đỏ bừng, ở
trong nước nóng, ánh mắt ngập nước giống như hồ nước xuân, đôi môi đỏ
thắm, hơi nhếnh lên một độ cong duyên dáng mà đáng yêu, nửa cười nửa không cười
như đang xấu hổ. Kỷ Lan cảm thấy tim mình đập nhanh hơn
hẳn, thế mà cô lại ăn giấm chua vì anh, cô yêu anh? Kỷ tiên sinh hưng phấn khiến
tim đập bình bịch, anh không chớp mắt nhìn cô, bơi nhẹ đi qua, sau đó ôm lấy
cô.
Bạc Hà hơi thẹn thùng, nhưng không đẩy anh ra, ánh mắt không cẩn thận thấy được hai
điểm trước ngực anh, sắc mặt càng hồng hơn. Kỷ Lan nhìn bộ dáng ướt át của cô
hận không thể nuốt cô vào bụng.
Trong phong im ắng, chỉ
có nước hơi lay động, làm siêu lòng người. Kỷ Lan nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ
nhàng nói: “Chúng mình thủy nhũ giao hòa đi!”
Jumbo said: Tiểu nhân
bì ổi!
Bạc cô nương thật không
nghĩ tới Kỷ tiên sinh cũng có thể quang minh lỗi lạc như vậy, dõng dạc dùng thành ngữ để biểu lộ ý đồ gây rối, tưởng tức giận đến
mức không đứng dậy được mà còn bị anh chọc cho cười, tay nắm lấy một miếng thịt
trên ngực anh: “Giao hòa cái đầu anh ấy!”
Kỷ Lan một bên thở ra một
luồng khí lạnh, một bên cười anh tuấn: “Khụ, khụ, vậy chúng ta nước chảy thành
sông được không?”
Bạc Hà lại phốc cười ra,
lại không chịu nói được.
Tâm tình Kỷ Lan nhộn
nhạo, nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói cũng hơi mềm ra, “Được không?”
“Không tốt.”
“Anh đặc biệt nhớ.”
“Nhớ cái khác đi.”
“Không nghĩ khác, anh
nghĩ cùng em…” Kỷ tiên sinh làm một bộ dạng “em biết”.
“Đừng nghĩ.”
“Chỉ không được hy vọng.”
“Đi, vậy anh hy vọng đi.”
Bạc cô nương làm bộ anh tùy ý, em mặc kệ thế nào.
“Ừ, anh không muốn hy
vọng, chủ yếu là muốn thực