
hành.”
Bạc cô nương liếc anh một
cái, “Từng thực hành rồi sao?”
Kỷ tiên sinh “…”
“Nghe nói thực hành 1 lần
là thực hành cả đời.”
“…”
“Còn muốn không?”
“Không muốn.”
Kỷ Lan nản. Đúng lúc này,
di động lại không thức thời vang lên. Anh tức giận đứng lên, quàng qua chiếc áo
tắm rồi đi nhận điện thoại.
Bạc Hà chợt nghe thấy
tiếng anh kêu kinh dị “Hả” một tiếng, sau đó nói vào di động: “Đã về rồi?”
Cúp máy, Kỷ Lan quay mặt
lại, kích động nói: “Bố mẹ anh về rồi.”
Bạc Hà sửng sốt, lập tức
căng thẳng. “Ở sân bay.”
“Đã về nhà rồi.”
“Hả!”
Bạc Hà cũng cuống quít
đứng lên từ trong nước, mặc áo tắm đi vào trong phòng.
Bố mẹ Kỷ Lan nói tết Âm
lịch mới về thì cô đã biết từ sớm, nhưng cụ thể là ngày nào thì cô không hỏi mà
Kỷ Lan cũng không rõ ràng lắm. Hai người đều không nghĩ đến ngày hôm nay họ sẽ
về.
Kỷ Bá Sơn cùng Lý Nham đã
nghe được bạn gái Kỷ Lan ở nhà mình từ sớm, do ông nội nói. Ý của bọn họ chính
là tập kích bất ngờ.
Kỷ Lan cùng Bạc Hà ăn mặc
chỉnh tề, vội vàng lái xe về nhà. Tim Bạc Hà bắt đầu nhảy loạn lên, hoàn toàn
là vẻ con dâu xấu gặp bố me chồng. Cô bắt đầu nghĩ phòng ngủ cũng chưa dọn, tất
cả trong phòng vệ sinh vẫn ổn chứ. Cô còn đặc biệt hối hận, đáng ra vừa tháo
bột xong thì phải về nhà luôn, chưa kết hôn lại còn đến ở nhà người ta, thật sự
là không tốt lắm, nếu bố mẹ Kỷ Lan là người bảo thủ, chị sợ đã có vài phần
kiêng dè với mình, cho rằng mình không có tự ái.
Trong lòng Kỷ Lan cũng
nghĩ, thật là tốt quá, chờ bố mẹ gặp mặt bố Bạc Hà, hai người vừa lòng là có
thể bàn chuyện kết hôn được, có thể mỗi ngày ở cùng một chỗ, danh chính ngôn
thuận thủy nhũ giao hòa.
Bạc Hà không yên lòng,
dụt dè hỏi Kỷ Lan: “Bố mẹ anh có tốt không, họ thích con gái như thế nào?”
Kỷ Lan gãi đầu: “Nói
thật, anh cũng không biết họ thích dạng con gái như thế nào, bởi vì anh cũng chưa từng đưa bạn gái về cho hai người họ xem
mặt, em là người đầu tiên.”
“Không phải anh đã từng
quen với hai người bạn gái sao.”
“Đúng vậy, nhưng lúc ấy bố mẹ anh đều ở nước ngoài, không có cơ hội gặp các cô ấy. Nhưng mà ông nội anh không thích Đỗ Hiểu Kha, cảm
thấy cô ấy hơi ầm ỹ. Anh đoán, mắt nhìn của bố anh cùng ông nội cũng
không khác nhau lắm, nhưng mà mẹ anh thì khó mà nói được, đây là nữ đồng chí
nhìn nữ đồng chí, luôn hà khắc, huống hồ cùng là con dâu lại có quan hệ rất kỳ
lạ.”
“Này, Kỷ Lan, anh đừng
làm em sợ, bây giờ em rất lo lắng đó, hẳn là ngày hôm qua em nên về nhà rồi,
nói như vậy em còn có thể chuẩn bị tốt.”
“Chuẩn bị cái gì, đơn
thuần trong sáng như vậy, hẳn là muốn cưới.”
“Nhưng mà lần đầu tiên
gặp mặt, em cũng muốn chuẩn bị quà.”
“Không cần chuẩn bị, bọn
họ không để ý đâu, chỉ muốn nhìn em một chút thôi.”
Bạc Hà hít sâu một cái:
“Vẫn lo lắng, tim đập nhanh lắm.”
Kỷ Lan cười tà, với một
bàn tay lại: “Để anh sờ.”
Bạc Hà nào để anh sờ nơi
đó, lập tức chặn lại ma trảo của anh.
Hai người về nhà, Kỷ Bá
Sơn cùng Lý Nham đang ở sô pha trong phòng khách nói chuyện với ông nội.
Bạc Hà vội vàng cười chào
hỏi.
Kỷ Bá Sơn cười gật đầu:
“Đến ngồi đi, đừng khách khí.”
Lý Nham mặt mang cười,
nhưng ánh mắt giống nhưlà đang kiểm tra, từ chân tóc Bạc Hà xem xuống dưới, một
tấc không chừa, không buông tha đến một chi tiết nhỏ không đáng kể. May mắn,
diện mạo Bạc Hà dịu dàng, điềm tĩnh, khí chất đoan trang hiền thục, nhìn không
ra tật xấu gì, nhưng lúc Bạc Hà cất môt bước, Lý Nham cảm thấy ấn tượng đầu
tiên xuống dốc không phanh, cô gái này lại là người què!
Chân Bạc Hà mới bỏ thạch
cao, nhưng đi đường vẫn không dám dùng sức, cho nên đi hơi cà nhắc.
Căn bản Lý Nham không
biết chuyện Bạc Hà bị gãy xương cho nên ngay lập tức bị một chật nước lạnh hắt
cho. Trong lòng bà khó chịu, cố gắng kiềm chế để không phát hỏa lúc này hay là
lật mặt. Nhưng mà tươi cười cũng không nhìn được. Con ở trong mắt bà có khuyết
điểm? Một tay bà nuôi lớn đương nhiên phải là một người đàn ông hoàn hảo, trong
lòng bà thậm chí còn hâm mộ con dâu, có được chuyện tốt như vậy, có thể cưới một người chồng như Kỷ Lan. Bà cảm thấy người
có thể tương xứng với Kỷ Lan không phải là Tây Thi thì cũng là Điêu Thuyền, dù
thế nào cũng không thể là một người què được.
Lý Nham vừa kìm lửa giận
lại nhìn thấy ông nội còn cười tủm tỉm nói chuyện cùng với Bạc Hà, bộ dáng
thích mà không được. Một già một trẻ này làm sao vậy, bà thật sự là hối hận,
mình nên trở về sớm một chút. Cả ngày đều nghe ông nội với Kỷ Lan kể Bạc Hà tốt
nhưthế nào, bà thấy thật khó để cả lớn cả bé nhà này đều thích, khẳng định là
cô nương gặp người người thích, ai biết lại là như vậy.
Kỷ Bá Sơn cũng hơi buồn
bực, trong lòng cũng không thoải mái lắm, nhưng mà đàn ông thôi, rốt cuộc cũng
cho qua, bỏ ý nghĩ trong lòng đi. Nhìn Bạc Hà tao nhã, nhàn tĩnh liền tự an ủi
lòng mình, quên đi, cho dù không tốt cũng là Kỷ Lan thích, chỉ cần là người tốt
là được rồi.
Lý Nham thật ra vô tâm
phụng bồi, tâm phiền ý loạn nói: “Bố, con cùng Bá Sơn lên lầu tắm rửa rồi ngủ
một giấc, đợi lát nữa thím Vu làm xong cơm thì bố bảo Kỷ Lan lên gọi bọn con