
ĩa, vừa ra tay lại chi ngay mười vạn,
quả đúng là cho lửa ấm đúng ngày tuyết rơi, anh hùng cứu mỹ nhân.
Ai biết mỹ nhân căn bản
thờ ơ, giống như không nghe, không thấy.
Kỷ Lan cảm thấy khó hiểu,
Bạc Hà hôm nay gọi điện vay tiền rõ ràng không vay được cũng không phải cô giả
vờ cho người ta thấy, tại sao bây giờ lại không cần nữa.
Thang máy đến, Bạc Hà
tiến vào bên trong, Hứa Hoài vội đưa tiền vào trong tay cô, ai ngờ Bạc Hà thế
nhưng đem tiền ném xuống đất.
Kỷ Lan tiến vào thang máy
không may dẫm lên. Anh vội vàng nhắc chân, nhặt chi phiếu lên không biết nên
đưa cho Bạc Hà hay đưa cho Hứa Hoài? Anh do dự một lúc đúng
lúc đó cửa thang máy đóng lại, Bạc Hà cứ thể đi xuống.
Kỷ Lan đành đem chi phiếu
đưa cho Hứa Hoài, nhìn vẻ mặt thương tâm của Hứa Hoài, trong lòng anh cũng thấy
ấm ức thay cho người anh em này, có lòng hảo tâm lại bị người ta coi thường,
nha đầu kia thì có gì tốt mà tỏ thái độ như vậy chứ.
Nghiêm Vị đứng một bên cũng
vô cùng sửng sốt, quen Bạc Hà bốn năm, người bạn này cũng không phải người xấu,
còn đưa chi phiếu giúp cô, sao lại bị đối xử như vậy?
Nhưng mặc kệ thế nào
Nghiêm Vị vẫn chọn bao che cho bạn: “Chào, chúng tôi là bạn học đại học của Bạc
Hà, bố cô ấy tạm thời chưa qua cơn nguy hiểm, tâm tình không được tốt, anh đừng
để bụng.”
Hứa Hoài không nhận lại
chi phiếu lại nhìn Kỷ Lan thành khẩn nói: “Tiền này, phiền anh đưa cho cô ấy,
bác Bạc đang trong cơn nguy hiểm rất cần tiền, mật mã chính là ngày sinh của cô
ấy.”
Kỷ Lan vội nói: “Anh tự
mình đưa cho cô ấy đi!”
Hứa Hoài cười khổ một
chút: “Anh cũng thấy, tôi đưa cô ấy không nhận, phiền toái anh một chút được
không? Cảm ơn!”
Kỷ Lan đành bỏ chi phiếu
vào ví tiền của mình.
Hứa Hoài liên tục nói lời
cảm ơn, sau đó ra về.
Vào thang máy Nghiêm Vị
kỳ quái hỏi: “Người kia rốt cuộc là ai?”
“Không phải cậu học cùng
lớp với cô ấy sao, có khi là bạn trai cô ấy cũng nên.”
“Ở đại học cô ấy không có
bạn trai.”
Kỷ Lan hơi bất ngờ một
chút: “Cô ấy xinh đẹp như vậy mà không có bạn trai?” Chậm rãi kết luận: “Cũng
có thể, keo kiệt như vậy chắc không có ai thích.” Nói xong lại cười hì hì liếc
mắt nhìn Nghiêm Vị một cái: “Trừ cái người có mắt nhìn này ra!”
Nghiêm Vị phản bác: “Vừa
phải thôi, người thầm mến cô ấy đầy ra nhưng cô ấy chỉ chuyên tâm học tập, ai
hẹn đi chơi cô ấy cũng không đi, lâu rồi cũng không ai dám hẹn.”
Kỷ Lan chép miệng: “Chắc
là vì học bổng!”
“Sao ông lại nói như
vậy?”
“Rõ ràng còn gì nữa, lúc
ấy không phải cô ấy có mở một cửa hàng may nhỏ sao, tôi đi sửa một cái quần bò,
quên không mang tiền nhưng cô ấy cũng không sửa cho. Tôi nói tôi đi có việc
chốc quay lại trả tiền cho cô ấy nhưng cô ấy cũng không chấp nhận, lấy ba tệ là
ba tệ.”
“Ông hiểu lầm rồi. Cô ấy
không phải là keo kiệt mà lúc ấy mẹ cô ấy bị ung thư phổi, đã ở giai đoạn cuối,
biết rõ không có khả năng nhưng là không thể thấy chết mà không cứu. Sau khi
khai giảng cô ấy không thể đóng được học phí nên đi xin học bổng cho vay, người
phụ trách biết được trường hợp của cô ấy sau lại kêu gọi bạn bè trong trường
quyên tiền giúp cô ấy. Cô ấy có lòng tự trọng rất lớn, nói với người phụ trách
rằng sau này sẽ đem tiền trả lại cho mọi người, nhưng làm gì có ai quyên tiền
còn để lại tên tuổi không ai nghĩ cô ấy sẽ để ý đến vậy. Sau này, cô ấy cảm
thấy còn thiếu nợ mọi người nên không muốn liên lạc với mọi người. Tốt nghiệp
mấy năm tôi cũng không biết cô ấy vẫn ở đây.”
“Có cái gì mà ngượng,
tiền này là do mọi người tự nguyện giúp đỡ cô ấy thôi mà, cũng không phải cô ấy
ép buộc ai.”
Nghiêm Vị liếc hắn một
cái thật sâu: “Cậu không hiểu, sinh ra đã ngậm một cái thìa vàng, một ngày nào
đó không còn tiền nữa, nếu việc này xảy ra trên người mình ông mới hiểu được.”
Kỷ Lan thử đặt mình vào
hoàn cảnh của người khác, lấy tính cách của anh, cái cảm giác đó quả thật rất
khó chịu, giống như mắc nợ người ta rất là nhiều, rồi cũng hiểu được vì sao cô
không có liên hệ cùng bạn bè.
Nghiêm Vị thở dài: “Số cô
ấy thật khổ, người khác phẫu thuật không sao, bố cô ấy phẫu thuật lại xảy ra sự
cố, ngay cả ông nội cậu tuổi cao như vậy mà cũng bình an vô sự.”
Kỷ Lan không trả lời
được, thầm nghĩ số cô ấy cũng thật đen đủi.
Ăn cơm xong Kỷ Lan để
Nghiêm Vị về trước, bởi vì buổi chiều Dung Kiền nói sẽ đến thăm, nhiều người
ngồi y tá sẽ đuổi bớt ra.
Trở lại phòng bệnh, Kỷ
Lan thấy Bạc Hà đã trở lại, cũng không biết buổi trưa cô ăn gì chưa, trở về
nhanh như vậy. Mới mấy ngày cằm cô ấy đã nhọn hơn nhiều, mắt cũng lớn hơn.
Kỷ Lan lấy từ ví tiền ra
chi phiếu đưa cho Bạc Hà.
“Đây người vừa rồi đưa
cho cô, anh ta nói mật mã là ngày sinh nhật của cô.”
Bạc Hà ngẩn ra, mặt thoắt
đỏ, rất tức giận: “Ai cho anh cầm, anh đem trả lại cho hắn, tôi không cần tiền
của anh ta.”
Kỷ Lan cau mày: “Cô sao
lại không hiểu chuyện như vậy, người ta là người tốt giúp đỡ cô trong lúc khó
khăn, còn có người tốt như vậy sao?”
“Dù sao chăng nữa anhcũng
mang tiền trả lại đi.”
Kỷ Lan vốn định làm
chuyện tốt, kết quả lại bắt phải củ khoai lang nóng, lập tức