Duck hunt
Trở Về Năm 1981 Oº°

Trở Về Năm 1981 Oº°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322054

Bình chọn: 9.5.00/10/205 lượt.

n này đã nhắc đến bao nhiêu lần rồi

không biết, may mà chỉ nói trước mặt tôi, nếu mà để mẹ tôi nghe được, chỉ sợ sẽ

lập tức đóng gói mang tôi tới tận nhà anh mất.

Tôi cũng không biết nên

trả Iời anh thế nào, đành cười ngô nghê giả bộ như không nghe thấy. Minh Viễn

thấy tôi tỏ ra như vậy, cũng không tiếp tục nói đến vấn đề này. Nhưng tôi lại

phát hiện trong đáy mắt anh có một nét buồn bã thoáng qua, trái tim tôi như bị

thứ gì đó đâm mạnh, đau đớn đến nỗi không thở được.

"Tuệ Tuệ, em sao

vậy?" Có lẽ sắc mặt tôi lúc này có chút khó coi, nên Minh Viễn lập tức đưa

tay sang sờ vào tay tôi, lo lắng hỏi: "Sao lại lạnh băng thế này?"

Vừa nói anh vừa đỗ xe vào bên đường, rồi nghiêm túc nắm chặt lấy tay tôi, hỏi

giọng quan tâm: "Có phải là có chỗ nào không thoái mái không?"

Tôi chỉ biết lắc đầu thật

mạnh, cảm giác khó chịu tràn ngập trong lòng, nhưng tôi lại không muốn cho anh

biết, vì vậy bèn đưa tay sờ bụng, giả bộ xấu hổ nói: "Em đói rồi, dạ dày

hơi đau."

Minh Viễn nhìn tôi bằng

đôi mắt sáng rực, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Trước đây anh

đã từng tốt nghiệp Đại học Công an, có lý nào lại bị tôi lừa gạt, chẳng qua là

không muôn hỏi tiếp mà thôi.

Chúng tôi ăn tối xong,

anh đưa tôi về nhà. Khi bước qua cửa, anh đột nhiên hỏi tôi: "Tuệ Tuệ, có

phải anh nôn nóng quá, nên làm em sợ không?" Khi nói ra những lời này vẻ

mặt anh rất nghiêm túc, trên mặt thấp thoáng một nỗi bất an, hàng mi dường như

còn đang hơi run rẩy.

Cảm giác nhói đau nháy

mắt lại ập đến trong tôi, rồi hai dòng dịch thể nóng ẩm hoàn toàn nằm ngoài sự

khống chế của tôi cứ thế trào ra cuồn cuộn. Tôi đưa tay lên lau, khiến cả khuôn

mặt đều nhạt nhòa trong nước mắt. Tôi nghĩ, tuy tôi không còn những ký ức đó

nữa, nhưng tình cảm đã in sâu vào trong xương tủy của tôi, sự quan tâm và yêu

thương, khi đối mặt với Minh Viễn, thường luôn chiếm cứ trái tim tôi, đầu óc

tôi, cùng với... thân thể tôi, mà chẳng có bất cứ điềm báo hiệu nào.

Sau đó, tôi chẳng nghĩ

ngợi gì đã ôm chầm lấy Minh Viễn.

Anh rất cao, tôi đã kiễng

chân mà vẫn không thể tựa đầu lên vai anh được, đôi tay phải giơ lên rất cao

mới với tới đầu anh, dáng ôm trông quả thực có chút kỳ quái. Cánh tay anh lẳng

lặng vòng qua, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi, nhỏ

giọng hỏi: "Đồ ngốc, khóc cái gì thế?"

Tôi lau hết nước mắt vào

áo anh, lau xong mới ngẩng đẩu lên hỏi: "Anh thật sự nóng lòng muốn kết

hôn như vậy sao?"

Minh Viễn đột nhiên im

lặng, chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới nói: "Anh chỉ...

chỉ muốn được ở bên em, không muốn phải chờ đợi thêm chút nào nữa. Đời người có

được bao nhiêu năm chứ, chúng ta đã lãng phí nhiều thời gian như vậy rồi, đến

bây giờ khó khăn lắm mới gặp lại nhau, anh không muốn buông tay em ra, dù chỉ

là một giây một phút."

Ánh mắt anh kiên định mà

dịu dàng, giọng nói bình tĩnh không nhanh không chậm, không cao không thấp, vẻ

mặt cũng không hề đắm đuối hay kích động, chi tỏ ra nghiêm túc như đang nói đến

một chuyện rất bình thường.

"Tuệ Tuệ!" Anh

lại nói tiếp: "Em xem đó, một ngày chỉ có hai mươi tư tiếng đồng hồ, mỗi

ngày em phải đi làm từ tám giờ đến năm rưỡi, đón em về, đưa em đi ăn cơm, dù rề

rà mãi thì đến mười rưỡi cũng phải để em về nhà, một ngày chúng ta chỉ có thể ở

bên nhau năm tiếng. Có lúc chúng ta còn phải làm thêm giờ, anh thậm chí còn

phải đi công tác, cứ tính toán như vậy, bình quân mỗi ngày chúng ta chỉ được ở

bên nhau chưa đến ba tiếng đồng hồ. Nhưủ, không đủ chút nào.

Tuệ Tuệ anh muốn được ở

bên em, mỗi buổi sáng khi mở mắt ra là có thế nhìn thấy em, nửa đêm giật mình

tỉnh giấc cũng có em ở bên cạnh, như vậy căn nhà sẽ vĩnh viễn ấm áp, cho dù anh

có đi làm về muộn, cũng biết rằng trong nhà có ngưòi đang đợi anh. Anh không

muốn phải ngủ, ăn cơm, thậm chí là nói chuyện một mình thêm nữa... Tuệ Tuệ,

cuộc sống đó, anh đã phải chịu đựng quá lâu rồi..."

Tôi ngẩn ngơ nhìn anh,

những giọt nước mắt vốn phải khó khăn lắm mới lau khô được nay lại bắt đầu tuôn

ra rào rạt. Trong sự nhận thức có hạn của tôi về anh, lúc nào anh cũng thong

dong bình tĩnh, dường như mọi chuyện đều nằm trong tầm không chế của anh, anh

luôn tự tin biết mấy, luôn ung dung biết mấy. Trước giờ tôi chưa từng nghĩ rằng

thì ra anh cũng cô độc, và cũng sợ hãi sự cô độc.

Suốt bao nhiêu năm nay,

một mình anh rốt cuộc đã sống thế nào?

Tôi cố gắng kìm nén để

những giọt nước mắt không trào ra nữa, đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, mơn man

trên gò má ấm áp mà phong sương của anh, vờn nhẹ trên hàng lông mày dày rậm

cùng với đôi mắt sâu thẳm của anh. Tôi thật may mắn biết bao, có một ngưòi đàn

ông toàn tâm toàn ý yêu tôi như thế bất kể bao lâu, anh đều vĩnh viễn chờ tôi.

Tôi kiễng chân lên ghé

mặt vào sát khuôn mặt anh, khẽ cạ mấy cái, rồi nhỏ giọng nói: "Ừm, chuyện

kết hôn, em phải quay về nói với mẹ em trước đã." Kết hôn là chuyện lớn

đến mức nào chứ, cho dù tôi đồng ý, thì bên nhà tôi vẫn còn cả đống người.

Đòi mắt Minh Viễn sáng

rực lên, nhìn tôi chằm chằm, trong mắt tràn đầ