Trở Về Năm 1981 Oº°

Trở Về Năm 1981 Oº°

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321933

Bình chọn: 8.00/10/193 lượt.

y ngạc nhiên và mừng rỡ:

"Em... đồng ý rồi ư?"

Tôi ngượng ngùng cúi đầu

xuống rúc vào lòng anh. Tôi đã nói như vậy rồi, tất nhiên là đã đồng ý, vậy mà

anh còn hỏi nữa.

"Tuệ Tuệ..."

Anh mừng rỡ kêu lên một tiêng, rồi bế thốc tôi xoay tròn trên mặt đất hai vòng:

"Tuệ Tuệ, anh mừng quá đi mất, ha ha."

"Xin anh đấy!"

Tôi vội vàng bịt miệng anh lạiấp giọng mắng khẽ: "Anh muốn làm ồn đến hàng

xóm đều tỉnh giấc hay sao, em còn phải sống tiếp ở đây đấy."

Minh Viễn vẫn không ngừng

cười, đắm đuối nhìn tôi, cái miệng toét ra không sao khép lại được.

Một lát sau từ phía thang

máy ở cuối hành lang chợt có tiếng động vang lên, tôi vội vàng mở cửa bước vào

nhà, anh cũng lập tức bước vào theo. Cửa vừa đóng lại, cánh tay anh đã vòng qua

eo tôi, cái đầu gối lên vai tôi, thấp giọng van nài: "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, dù

sao... em cũng đồng ý kết hôn rồi mà..."

Tôi lập tức hiểu ra ý đồ

của anh, có chút tức cười, lại có chút căng thẳng. Lý trí nói với tôi rằng nên

đẩy anh ra, nhưng toàn thân lại chẳng có chút sức lực nào, sau khi đẩy vài cái

lấy lệ, người thì không đẩy ra được, còn anh lại càng lấn tới, bế tôi đặt lên

sofa.

Đôi môi của anh mềm mại

mà nóng bỏng, nhưng không hề nôn nóng, chậm rãi di chuyển từ trên trán đến hàng

mi, sau đó là cánh môi tôi. Anh hôn rất nhẹ, chiếc lưỡi mềm mại vờn quanh, dịu

dàng mà kiên nhẫn.

Một lát sau anh dần di chuyển

xuống dưới, đầu lưỡi nóng ấm chậm rãi trượt dần tới cổ tôi, rồi tới vai, lúc

bên phải lúc bên trái, lúc bên trên lúc bên dưới, có lúc chỉ phớt qua một chút,

có lúc lại dày đặc như mưa, khi dịu dàng như lớp bơ tan chảy, khi dữ dội thì

giống như chiếc thuyền lá giữa sóng dữ...

"Tuệ Tuệ…” Anh lẩm

bẩm nói khẽ, ánh mắt mơ màng, bàn tay trượt từ lưng xuống dưới eo tôi, lần mò

vào trong chiếc áo.

Bàn tay anh khô mà ấm áp,

đầu ngón tay như có vết chai, nhẹ nhàng lướt qua làn da nhạy cảm trên eo tôi.

Cảm giác ấy vô cùng xa lạ, nhưng lại mang theo một sự mê hoặc khiến người ta

không cách nào né tránh nổi. Tôi không kìm được muốn bò đi, cái eo hơi ngọ

nguậy một chút, nhưng lại bị anh giữ chặt. Đôi tay anh đặt trên eo tôi, không

hề nôn nóng, chỉ có những ngón tay là đang run rẩy mơn man, khi nhẹ, khi mạnh,

trong sự dịu dàng còn thấp thoáng một nét dữ dội.

Bàn tay anh dường như có

chứa ma lực, khiến trái tim hoảng loạn của tôi bình tĩnh trở lại. Thân thể tôi

dần mềm nhũn trong lòng anh, và rồi nó dường như cũng có tư duy độc lập, bất

giác quấn lấy cổ anh, muốn được ở gần anh hơn, muôn có nhiều sự ấm áp hơn...

Những nụ hôn và sự ôm ấp

như mang theo độc dược, gặm nhấm nốt chút lý trí cuối cùng còn sót lại trong

đầu tôi.

Cánh tay anh cuối cùng đã

mò lên ngực tôi, hơi thở trở nên nặng nề hơn hẳn, sức lực trong tay cũng dần

mạnh hơn, một lát sau, anh liền dứt khoát vòng tay ra sau lưng tôi gỡ bỏ nốt

lớp vách ngăn cuối cùng.

Một cảm giác tê dại khó

tả hết lần này tới lần khác kích thích tôi, khiến tôi phải rên rỉ thành tiếng,

tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng lại chẳng có sức đẩy anh ra.

"Tuệ Tuệ..."

Anh dùng giọng khàn khàn khẽ gọi tên tôi...

Tôi đã hoàn toàn không

thể không chế nổi bản thân mình, khoảnh khắc đó bất cứ lúc nào cũng có thể xảy

ra...

Đúng thời khắc mấu chốt,

chợt có một tràng tiếng gõ cửa dữ dội vang lên, sau đó là tiếng gọi vừa cao vừa

vang của Lưu Hạo Duy: "Tuệ Tuệ, ra mở cửa cho anh nào, anh quên mang chìa

khóa."

Hai con người đang nóng

hừng hực như lửa đột nhiên bị một gáo nước lạnh dội vào đầu.

Tôi giật mình tỉnh táo

trở lại, đến lúc này mới phát hiện nửa thân trên của mình đã thất thủ hoàn

toàn. Cái đầu bù xù của anh đang rúc vào ngực phải của tôi, một bàn tay nhào

nắn ngực trái tôi, tay còn lại đang không yên phận mà mò xuống dưới.

"Hừm..." Anh

buồn bực cắn khẽ một cái, rồi mặt mày nhăn nhó ngẩng đầu lên, dáng vẻ bức bối

như đang bị lửa dục thiêu đốt mà không có chỗ nào phát tiết. "Đừng đi mở

cửa!" Anh hậm hực để lại trên ngực tôi một số vết tích nữa, đồng thời tức

tối nghiến răng nghiến lợi: "Đằng nào anh ta cũng không vào được."

Tô bật cười, thì ra anh

cũng có lúc trẻ con như vậy.

Sau khi dịu dàng vuốt ve

khuôn mặt anh mấy cái, rồi lại trao lên đôi môi anh một nụ hôn phớt, tôi mới

đứng dậy sửa sang quần áo chuẩn bị đi mở cửa. Nhưng vừa đứng dậy tôi liền phát

hiện ra một số vấn đề, quần áo của anh không biết là do ai cởi ra, đến cúc áo

sơ mi cũng bị giật đứt hai cái, đúng là dữ dội thật!

"Mau dậy đi, đừng để

bị anh ấy nhìn ra đấy!" Tôi tức tối vớ lấy chiếc comple vứt lên người anh:

"Còn không dậy, sau này em không cho anh vào nhà nữa đâu."

Tới lúc này anh mới chịu

mặc áo vào, khuôn mặt đầy vẻ ấm ức rồi một lát sau lại ghé đến bên tai tôi, nói

giọng thần bí: "Hay là, đến nhà anh nhé!"

Còn chưa chịu bỏ cuộc

nữa! Tôi véo mạnh một cái vào eo anh, trừng mắt lườm một cái, rồi không thèm để

ý đến anh nữa mà đi ra mở cửa.

Lưu Hạo Duy toàn thân

nồng nặc mùi rượu bước vào nhà, thấy Minh Viễn đang ở đây thì cũng không bất

ngờ, chỉ lầm bầm oán trách: "Sao lại lâu như vậy chứ?"

"Bọn em vừa xem phim

tr


Insane