
em cũng không biết.”
Hắn nhớ rõ đêm bình an năm đấy, vừa hay ông cậu ở thành phố S đến nói chuyện hợp tác, tiện đường dẫn
Giản Quân Phàm theo, hôm đó hắn nghe nói Bạch Dĩ Mạt muốn đi đến nhà
thờ, cũng làm ầm ĩ lên đòi đi, thế là mẹ hắn bảo chờ cậu với anh họ đến
rồi cùng đi luôn, cho nên hắn ngồi đợi, rồi lại đợi, đợi đến lúc ngủ
luôn.
Sau lại hắn không rõ là mấy giờ rồi, chỉ biết bên ngoài tuyết
lớn rơi xuống, rất lạnh, trời đã tối đen, Giản Quân Phàm với cậu từ bên
ngoài trở về, sắc mặt nhìn không được tốt lắm.
Đặc biệt là Giản Quân
Phàm cả người hoàn toàn ngây dại ra, mẹ Hướng hỏi chuyện gì xảy ra, cậu
hắn cũng chỉ nói là đi trên đường gặp cảnh bắn nhau khiến con trẻ sợ
hão.
Sau đó nhận được tin mẹ Bạch hi sinh vì nhiệm vụ, ông nội dẫn
hắn vào bệnh viện, hắn thấy Bạch Dĩ Mạt trốn trong góc không khóc không
làm ầm, trong lòng cảm thấy vì cô mà khó chịu không hiểu được, nhưng lúc đó hắn còn nhỏ, cơ bản là không biết được cảm giác này gọi là đau lòng.
Mà hắn cũng thật không ngờ người Bạch Dĩ Mạt hận nhiều năm qua lại chính
là anh họ hắn, bây giờ nghĩ lại, có lẽ các trưởng bối cũng biết chuyện
này, mà hai người duy nhất chẳng hay biết gì lại chính là hắn và Bạch Dĩ Mạt.
Ngữ điệu hời hợt của Giản Quân Phàm đã có lực: “Nếu như có thể, anh hi vọng hai đứa mãi không bao giờ biết, đặc biệt là…”
“Đặc biệt là em.” Cách đó không xa một âm thanh trong trẻo nhưng lại lạnh
lùng quanh quẩn nơi mộ viên trống trải, ngắt lời Giản Quân Phàm. Hai người đồng thời quay lại, trông thấy Bạch Dĩ Mạt đứng cách đó vài
mét, cô nhíu mày, vẻ mặt không thể tin được nhìn Giản Quân Phàm, trong
hai mắt trong suốt kia trở nên co chút mông lung, có chút mù mờ, có chút không dám tin.
Cô bước đến, dừng trước mặt Giản Quân Phàm, từ trên
cao nhìn xuống anh, giọng nói không còn thoải mái như ngày thường, mà là sự lãnh đạm khiến người ta sợ hãi.
“Đặc biệt là em, đúng không, Giản Quân Phàm.” Cô lặp lại, mỗi một câu đều dùng hết sức, rất khó có thể mở miệng như thế.
Giản Quân Phàm nhắm hai mắt lại, lúc anh nhìn thấy Hướng Nhu đã muốn bỏ đi,
bởi vì sau khi gặp Hướng Nhu ở đây cũng có nghĩa là sẽ gặp phải Bạch Dĩ
Mạt.
Và như thế, cô sẽ biết người mà cô hận nhất chính là anh, bọn họ sẽ không bao giờ làm bạn được với nhau, thậm chí là người lạ cũng không được.
Nhưng, anh vẫn bước lên phía trước, trong lòng anh đánh cược,
cược rằng Bạch Dĩ Mạt có lẽ không ở đây, cược rằng anh sẽ lừa được Hướng Nhu, hoặc có lẽ dù cô biết nhưng vẫn chọn tha thứ cho anh…
Có lẽ, có lẽ, bây giờ âm thanh quen thuộc đó đã xóa tan toàn bộ ý nghĩ trong lòng anh, anh như nhìn nhìn thấy những gì xảy ra trong giấc mơ mấy năm gần
đây, Bạch Dĩ Mạt đỏ mắt hung hăng nói với anh, cả đời này cô sẽ không
tha thứ cho anh, cô hận anh cả đời.
Anh mở mắt ra, chậm rãi đứng lên, nhìn Bạch Dĩ Mạt đang tìm kiếm đáp án, sau đó gật đầu nói: “Đúng thế,
nếu có thể chọn, anh rất muốn giấu em cả đời.”
Bỗng dưng Bạch Dĩ Mạt
bật cười, cười đến nỗi nước mắt chảy xuống, cô dùng sức dụi mắt, hốc mắt đỏ ửng lên: “Thật ra anh đã biết đó là tôi, đúng không? Mà mục đích
tiếp cận tôi chỉ là vì anh muốn đền đáp, dùng tính mạng của mẹ tôi cho
anh để đền lại tôi, đúng không? Giản Quân Phàm, anh cho là anh làm như
thế thì tôi sẽ không hận anh sao?”
Nói xong, cô lại cười, một nụ cười vô cùng chế giễu: “Nếu anh nghĩ như thế, thì anh sai rồi, anh càng làm
vậy tôi chỉ càng thêm hận anh.
Anh có biết vì sao ngày giỗ mọi năm
của mẹ tôi không đến không? Bởi vì tôi biết cái kẻ ăn hại kia nhất định
sẽ giả vờ giả vịt đến cúng tế bà, cho nên tôi tình nguyện làm đứa con
gái bất hiếu trốn trong thành phố, cũng không muốn đến mộ viên để đối
mặt với hắn ta.
Tôi chọn trốn tránh hắn, không thấy hắn, cố gắng quên đi trên đời này còn có hắn, tôi chỉ sợ mình nhìn thấy hắn ta, sẽ không
nhịn được mà bóp chết hắn.
Còn hôm nay, anh thành công rồi, bởi vì
với khuôn mặt này của anh tôi không làm được, tôi không có cách nào để
khóc lóc trách mắng anh, không có cách nào để làm như không nhìn thấy
anh. Cho nên, Giản Quân Phàm, từ giờ trở đi, chúng ta không còn là bạn
bè nữa, từ nay về sau, anh đi đường dương quan của anh, tôi đi cầu độc
mộc của mình, chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, mãi mãi
không gặp lại.”
Bạch Dĩ Mạt một hơi nói xong, rồi cúi người cầm lấy
bó hoa cúc vừa được đặt xuống ném ra ngoài, để lại một câu cuối cùng: “Ở đây không chào đón anh, mời anh đi đi.”
Từ đầu đến cuối, Bạch Dĩ Mạt không hề nhìn Giản Quân Phàm một cái, nên cô không thể nhìn thấy sự đau đớn trong mắt anh, nỗi niềm khó có thể đối mặt nơi đáy mắt.
Giản
Quân Phàm nhìn theo hướng Bạch Dĩ Mạt chỉ ra ngoài,sau đó lại nhìn lướt
qua Hướng Nhu đứng sau cô, Hướng Nhu gật đầu với anh, anh cũng nhẹ gật
lại, sau đó nhìn chăm chú vào Bạch Dĩ Mạt, cuối cùng buồn bã rời khỏi
đó.
Bạch Dĩ Mạt cảm giác tay mình có ai nắm lấy, rồi cô quay đầu lại
nhìn hướng Nhu, vẻ mặt quật cường, đâu đâu cũng thấy mạnh mẽ, dù cô có
chết cũng phải chống đỡ, phải luôn luôn như thế.
Hướng Nhu nắm chặt tay cô, dịu dàng