
nói với cô: “Thật ra không thể trách anh ấy.”
Bạch Dĩ Mạt cắn chặt môi, sau đó lắc đầu: “Em không có cách nào để không trách anh ấy.”
Việc năm đó rõ mồn một trước mắt, cô không thể quên được, giọng nói và dáng
điệu của mẹ xuất hiện trong đầu cô, rõ ràng là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, lại vì một đứa trẻ bướng bỉnh mà mất đi tính mạng quý giá.
Làm con của mẹ, cô làm sao có thể không oán, làm sao có thể không hận?
Hướng Nhu thở dài một hơi, sau đó ôm Bạch Dĩ Mạt vào trước ngực, ôm cô thật
chặt: “Dù sao năm đó anh ấy cũng chỉ là trẻ con, anh tin những năm gần
đây anh ấy cũng sống không tốt.”
Bạch Dĩ Mạt im lặng không nói, chỉ
để Hướng Nhu che chở cô. Cô hiểu được giờ phút này cô đã đánh mất người
đã làm bạn với cô trong lúc gian nan nhất, đã cùng cô đi qua những năm
tháng dằng dặc.
Là người dường như cả hai mươi bốn giờ lúc nào cô
cũng có thể gặp, không bao giờ ngừng ở cạnh cô, là người mà đối với tấm
lòng của anh cô luôn giả ngốc, nhưng bây giờ anh lại ngây ngốc với cô.
Bây giờ, tất cả đã quay về điểm xuất phát, vận mệnh thật trớ trêu, rõ ràng
cô đã che hai mắt, bịt hai tai không thèm quan tâm đến người kia, nhưng
há sao lại quanh đi quẩn lại, thần xui quỷ khiến để cô phát hiện ra sự
thật tàn nhẫn đến thế.
Còn cô, đó là người bạn cô không muốn mất đi nhất, nhưng cuối cùng cô cũng đã để vuột mất, buông tay một cách khó khăn.
Hướng Nhu ôm lấy Bạch Dĩ Mạt, im lặng ôm cô, cảm nhận được sự yếu ớt của cô,
cảm nhận được sự khó chịu của cô, hắn chỉ có thể an ủi, chỉ có thể bên
cạnh cô.
Hắn biết rất rõ với Bạch Dĩ Mạt mà nói thì Giản Quân Phàm là một người có chút trọng lượng, cho nên khi hắn biết được quan hệ không
đơn giản giữa Giản Quân Phàm và Bạch Dĩ Mạt thì hắn thật sự sợ hãi, hắn
hiểu rõ Giản Quân Phàm, hắn biết anh không giống những người đàn ông
quanh quẩn bên người Bạch Dĩ Mạt, đối với hắn mà nói thì Giản Quân Phàm
là một đối thủ mạnh mẽ khác thường, thậm chí hắn còn cho rằng mình không thể nắm chắc phần thắng, đơn giản là năm năm quan trọng kia của Bạch Dĩ Mạt không có hắn ở bên.
Hắn biết lợi thế duy nhất của hắn chính là
tình cảm hơn hai mươi năm với Bạch Dĩ Mạt, cái tình cảm gọi là thanh mai trúc mã này, là hiểu biết ăn ý lẫn nhau, hắn chi có thể sử dụng vốn
liếng này mà đặt cược.
Cuối cùng hắn cũng thắng, nhưng hắn cũng hiểu
bất kể thế nào thì Bạch Dĩ Mạt cũng sẽ không từ bỏ người bạn tốt Giản
Quân Phàm này, cho nên hắn luôn ở trước mặt Bạch Dĩ Mạt nói này nọ Giản
Quân Phàm không đơn giản với cô, cô tình ngây thơ ăn dấm chua, nhưng
Bạch Dĩ Mạt lúc nào cũng chỉ cười cười trêu chọc ý nghĩ vớ vẩn của hắn.
Nhưng hắn cũng rõ,sau khi hắn ở cùng với Bạch Dĩ Mạt, hẳn cô nên từ bỏ tâm tư Giản Quân Phàm kia, nhưng Bạch Dĩ Mạt lại xem anh như một người bạn
bình thường mà đối đãi giống như thế, có lẽ trong lòng vẫn còn mến mộ,
thế nhưng cái phần đó chỉ có thể cất giấu vào nơi sâu nhất trong trái
tim, không thể lấy ra nữa.
Mà Bạch Dĩ Mạt của hắn đối với hắn cũng
như vậy, điểm khác biệt chính là, từ đầu đến cuối cô chỉ cho rằng Giản
Quân Phàm là một người bạn tốt không muốn mất đi mà thôi.
Hiện tạo,
hắn cũng cảm thấy bất ngờ, người mà từ nhỏ đến lớn Bạch Dĩ Mạt oán hận
nhất, lại chính là người bạn tốt cô không muốn mất đi, nói là thiên ý
trêu người, có lẽ cũng chưa đủ.
“Chúng ta về đi! Em lạnh quá.” Bạch
Dĩ Mạt hít mũi, sau đó ngẩng đầu nhìn Hướng Nhu, mở to mắt như một đứa
trẻ,hốc mắt vẫn còn một màu hồng, khóe miệng hơi mím lại, má lúm đồng
tiền xinh đẹp như ẩn như hiện, dáng vẻ khiến người ta đau lòng.
Hướng Nhu cúi đầu nhìn ánh mắt đỏ hoe của Bạch Dĩ Mạt, sau đó nhẹ nhàng cười, hơi gật đầu, dịu dàng nói: “Được.”
++
Hướng Nhu tiễn Bạch Dĩ Mạt về nhà, Bạch Dĩ Mạt quan tâm nói hắn cũng mệt mỏi
rồi, mới về lại phải chạy lui chạy tới, liền ra lệnh cho hắn về nhà nghỉ ngơi tốt, không được chạy đông chạy tây, cũng không cho đi đâu, phải
ngủ bù nghỉ ngơi.
Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt bình thường như thế, hơn nữa lại còn có thể nói đùa, nên yên tâm tuân lệnh, rồi nhẹ nhàng hôn
lên vầng trán cô, sau đó mới lái xe rời đi.
Trong đầu Bạch Dĩ Mạt đầy nghi vấn, Giản Quân Phàm xuất hiện ở nơi của mẹ tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, nói như thế nghĩa là Bạch Thụy sớm đã biết cậu bé năm đó là Giản Quân Phàm, có lẽ ngay cả Bạch Dĩ Hạo cũng biết, như vậy là từ đầu
đến cuối chỉ có mình cô không hề hay biết.
Cô bước nhanh về nhà, vào
cửa thay giày dép rồi chạy đến trước mặt Bạch Thụy đang ngồi trên ghế
xem ti vi, dáng vẻ hỏi dồn gấp gáp: “Ông Bạch, con hỏi bố, có phải từ
sớm bố đã biết Giản Quân Phàm chính là cậu bé năm đó được mẹ cứu không?”
Bạch Thụy đang xem ti vi liền ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn Bạch Dĩ Mạt:
“Con nói gì cơ? Tỉnh ngủ thì ra ngoài, về nhà lại ngủ mơ là thế nào?”
“Bố đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa con, cũng đừng có định giấu con, con biết hết rồi.”
Bạch Thụy đúng là đang giả vờ ngớ ngẩn đề lừa, ông cố ý nói sang chuyện
khác: “Sao rồi, cãi nhau với Hướng Nhu, bây giờ biết cậu là không hợp
với con?”
Bạch Dĩ Mạt cảm thấy ghét bộ dạng không liê