
ng kiến bộ
dạng Bạch Dĩ Mạt từ từ gầy yếu, trong lòng hắn cũng rất bực bội.
Còn hắn cũng vì cái chuyện nhập ngũ kia mà bị Hướng Thiên Hoa cấm túc ở nhà.
Vừa khéo lúc đó Bạch Dĩ Mạt đã bị Bạch Dĩ Hạo đưa đi, cuối cùng khi bọn họ
có cơ hội hẹn đi thăm Lam Tiểu Hạ, thì phòng bệnh đã trở nên trống trải, bác sĩ cho hay tin tức tử vong của cô ấy, mà di thể của cô ấy cũng bị
người thân ở phương xa đón đi rồi.
Cho nên từ đầu đến cuối bọn họ đều không nhìn thấy Lam Tiểu Hạ rốt cuộc là sống hay chết, chỉ hay tin từ
bác sĩ cho rằng cô ấy đã chết rồi, đã đi khỏi thế gian này.
Nhưng bây giờ, cô ấy khỏe mạnh đứng trước mặt bọn họ, sờ sờ ra trước mắt như thế, khiến bọn họ sao có thể không kinh ngạc, sao có thể không khó hiểu.
Sau đó, bọn họ rời khỏi nhà hàng, vì Lam Tiểu Hạ nói muốn đến quán ăn nhỏ
trước kia mọi người thích nhất, cho nên họ lái ô tô đi trước.
Dọc
đường đi không ai nói gì, vì quả thật họ không biết nên nói gì cho phải, có một số việc vì một người rời đi mà trở nên dễ dàng giải quyết, cũng
có vể vì một người lại xuất hiện mà trở nên rối ren phức tạp.
Thời khắc này bọn họ đều có tâm tư ngoại trừ im lặng không nói gì, vẫn là tiếp tục im lặng.
Trở lại nơi tụ tập năm đó của họ, Lam Tiểu Hạ có vẻ rất vui, cô là người
xuống xe đầu tiên chạy đến quán ăn nhìn ngó xung quanh, Bạch Dĩ Mạt cũng xuống xe, đi theo sau Lam Tiểu Hạ.
Lam Tiểu Hạ xoay người cười nói với Bạch Dĩ Mạt: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta tới đây không?”
Bạch Dĩ Mạt cũng cười theo, sau đó nhớ lại: “Khi đó chúng ta đến đây đọ sức, vật cược chính là xíu mại số lượng giới hạn ở tiệm này.”
“Đúng thế! Hai ta đánh mãi mà vẫn hòa nhau, cho nên liền hẹn cùng đi ăn.” Lam Tiểu Hạ tiếp lời.
Bạch Dĩ Mạt gật đầu: “Nhưng mà vận khí của chúng ta vẫn rất tốt, vừa đúng
lúc còn hai lồng cuối cùng, người phía sau muốn chúng ta nhường cho anh
ta một lồng, cậu không đồng ý, thiếu chút nữa đánh nhau, không ngờ vụt
một cái đã nhiều năm vậy rồi.”
Lúc Hướng Nhu đậu xe xong đi vào vừa
khéo nghe thấy Bạch Dĩ Mạt cảm thán, cô rất thích quán ăn này, trước kia ba người họ mỗi lần tề tựu là lại đến đây một lần, gọi một đống thức ăn ra ăn không hết, nhưng mỗi món lại nếm thử một chút, dù sao thì cũng là hắn nói mình có đem theo cỗ máy kiếm tiền, cớ sao lại không dùng chứ?
Sau khi xảy ra chuyện của Lam Tiểu Hạ, Bạch Dĩ Mạt thôi không đến đây nữa,
trước khi hắn đi Mỹ có kêu gào đòi Bạch Dĩ Mạt đưa tiễn, mà chỗ hắn chọn chính là chỗ này, nhưng Bạch Dĩ Mạt lại thay đổi địa điểm khác.
Còn
hôm nay, là lần đầu tiên bọn họ đến đây từ sau khi xảy ra chuyện, vẫn là đi theo sau lưng nhân vật chính như ngày xưa, hắn biết Lam Tiểu Hạ đối
với Bạch Dĩ Mạt có ảnh hưởng rất sâu sắc.
“Đứng đó làm gì, mau vào
thôi! Đã lâu chưa đến đây, nhớ xíu mại ở đây quá! Không biết muộn thế
này rồi có còn ăn được không nữa?”
Nói xong cô ấy cười lướt qua hai người, sau đó dẫn trước đi vào.
Không ngoài dự kiến, số xíu mại đã hết, nên bọn họ đành phải gọi món khác,
nhưng Lam Tiểu Hạ lại rất muốn ăn, cứ khăng khăng đòi ông chủ bán cho,
bất kể là trả thủ lao để ông chủ làm riêng, hay là sử dụng chiêu bài dịu dàng muốn hồi tưởng, nhưng ông chủ người ta vẫn cứ nói, hết rồi là hết
rồi, muốn ăn thì sáng mai đến sớm.
Kết quả là, ba người quyết định coi giữ ở đây không chịu đi, sáng sớm mai nhất định phải là khách hàng đầu tiên có được món đó.
Thế là ba người thật sự ngồi ì ra trong quán không chịu đi, sau lại ông chủ bảo phải đóng cửa, đuổi bọn họ ra ngoài, lúc đó họ mới không tình
nguyện trả tiền chạy lấy người.
Ba người lớn hơn hai mươi tuổi lại
như những đứa trẻ ngồi canh giữ trước cửa tiệm, bọn họ ngồi trong đình
màu xanh đối diện cửa tiệm, dường như có một số việc vào thời khắc này
cần phải rõ ràng.
Tuy đã mùa xuân, nhưng khí hậu đầu xuân vẫn cực kỳ
giá lạnh, giống như lúc này đây, Bạch Dĩ Mạt ngồi một bên xoa xoa hai
tay, hà hơi ra.
Hướng Nhu thấy vậy lại gần cầm lấy tay cô, bàn tay
lạnh lẽo bị hắn nắm chặt, hắn thật sự không muốn nhìn Bạch Dĩ Mạt chiều
theo ý Lam Tiểu Hạ như vậy, cô ấy nói muốn ăn xíu mại bọn họ cũng đến,
cô ấy bảo muốn đợi cô cũng đồng ý, cho dù là chuyện lúc trước của cô
ấy,cũng là sai lầm của hắn, liên quan gì đến Bạch Dĩ Mạt, cô cần gì phải làm như thế?
Bạch Dĩ Mạt nhìn thấy những gì trong mắt Hướng Nhu, cô
biết hắn đang nghĩ gì, nhưng từ khi gặp lại Lam Tiểu Hạ, tất cả đã khác, cho dù là gì thì trước đây Lam Tiểu Hạ chính vì gián tiếp hai người họ
mới xảy ra chuyện, nhưng bây giờ cô ấy đang khỏe mạnh đứng trước mặt họ, cô nên dốc toàn lực bù đắp cho cô ấy, như thế trong lòng cô mới có thể
sống dễ chịu hơn một chút.
Bạch Dĩ Mạt thấy Lam Tiểu Hạ xoay người
đi, bèn rút tay mình ra khỏi Hướng Nhu, trong nháy mắt Hướng Nhu kinh
ngạc, nhưng rồi sau đó liền khôi phục thần sắc bình tĩnh, nụ cười mê
người của hắn lại giắt nơi khóe miệng.
Hắn đứng lên, ngồi sang một
bên, sau đó nhìn Lam Tiểu Hạ hỏi: “Tiểu Hạ, em có thể nói cho bọn anh
biết vì sao em lại xuất hiện ở đây không? Vì sao bác sĩ đã nói không cứu sống em nổi, mà em lại có thể đứng