
trước mặt bọn anh? Em đã không chết, vì sao không trở về tìm bọn này, hoặc là nói cho bọn này biết chuyện
của em?”
Lam Tiểu Hạ cúi đầu cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thần sắc phức tạp trong đôi mắt của hai người, nói: “Em biết nhất định hai người sẽ hỏi em, em cũng không định lừa hai người, cũng không phải không muốn nói cho hai người biết em còn sống, chỉ là sau khi tỉnh lại thì em bị
mất trí nhớ, gần đây mới khôi phục lại trí nhớ, thế nên trở về tìm bọn
anh.”
Trong đáy mắt Bạch Dĩ Mạt có loại cảm xúc không nói rõ, cô hỏi: “Nhưng khi bọn tớ đến bệnh viện thăm cậu, bác sĩ nói cậu đã…”
“Đã chết rồi, đúng không?” Lam Tiểu Hạ tiếp lời Bạch Dĩ Mạt: “Thật ra tớ
cũng không biết vì sao cậu tớ lại bảo bác sĩ nói như vậy, nhưng bây giờ
tớ cũng không thể hỏi ông ấy vì sao, nửa năm trước cậu đã qua đời rồi,
vấn đề này quả thật tớ không thể trả lời cậu.”
Hướng Nhu nhìn vẻ mặt cười gượng gạo của Bạch Dĩ Mạt, rồi nhìn ngược sang Lam Tiểu Hạ hỏi: “Bây giờ em có dự định gì không?”
Lam Tiểu Hạ định thần nhìn Hướng Nhu, trải qua thử thách nhiều năm, đôi mắt trong suốt giống Bạch Dĩ Mạt kia lại có rất nhiều tâm tình không rõ
ràng, nhưng dù Hướng Nhu hắn có trải qua bao chuyện cũng không cho phép
đáy mắt cô nàng kia có vẻ như thế.
Có nhiều thứ có lẽ chỉ có con gái
mới hiểu, Bạch Dĩ Mạt thấy Lam Tiểu Hạ nhìn Hướng Nhu với ánh mắt phức
tạp thay đổi luân phiên, đáy lòng cô có cảm giác không tốt, Lam Tiểu Hạ
trở về không phải ngẫu nhiên, mà là có mục đích, và mục đích này rất rõ
ràng chính là Hướng Nhu.
Bỗng nhiên Lam Tiểu Hạ bật cười, gió thổi bay tóc cô, trong màn đêm có chút bất ngờ, có chút kỳ quái.
Cô nói: “Bây giờ em không có người thân, với em mà nói thì hai người chính là người thân của em, cho nên em quyết định quay về tìm các anh. Còn
như dự định thì em chưa nghĩ kỹ gì, đành phải nhờ hai người chứa chấp em vậy.”
Hướng Nhu đang muốn nói gì đó thì đột nhiên điện thoại trong
túi quần vang lên, hắn nhìn thoáng qua màn hình, sau đó nói với hai cô:
“Hai người cứ nói chuyện đi, anh đi nghe điện thoại.”
Hai người gật đầu, Hướng Nhu xoay người vừa đi vừa nghe điện thoại, cho đến khi âm thanh của hắn biến mất trong màn đêm.
Còn lúc này giống như Bạch Dĩ Mạt với Lam Tiểu Hạ, rõ ràng là gặp lại bạn
tốt hẳn là nên có chuyện không nói hết, nhưng dường như hai người không
thốt nên lời, im lặng một cách kỳ quái.
Lam Tiểu Hạ đi đến bên cạnh
Bạch Dĩ Mạt ngồi xuống, cười nhạt một tiếng rồi nói với cô: “Dĩ Mạt,
cuộc điện thoại năm đó tớ gọi cho cậu, cậu còn nhớ không?”
Bạch Dĩ
Mạt nhìn cô ấy, làm sao cô quên được, sao có thể quên chứ, trong những
năm tháng buồn chán, cơn ác mộng cứ lặp lại giày vò lấy cô, đêm khuya
nằm mơ cảm giác sợ hãi khóc thấm ướt cả gối, làm sao cô có thể quên.
“Vẫn nhớ.” Dường nhu cô đã đoán được điều gì đó, nhưng nói ra bên miệng chỉ có hai chữ ngắn gọn thế mà thôi.
“Tớ muốn thu lại, tớ không thể nào quên được anh ấy, tớ không muốn buông
tay.” Lam Tiểu Hạ kéo tay Bạch Dĩ Mạt, từng câu từng chữ như đánh vào
tim cô.
Bạch Dĩ Mạt không biết trả lời thế nào, cô chỉ có thể nhìn
chăm chú đối phương, đôi môi mỏng hơi mấp máy,tại sao lại như vậy? Nhưng lại không phát ra thành tiếng.
Thấy Bạch Dĩ Mạt như vậy, Lam Tiểu Hạ tiếp tục nói: “Tớ biết hai cậu đang qua lại với nhau, thật ra tớ cũng
muốn yên lặng chúc phúc cho hai người, lần này trở về chỉ muốn nhìn anh
ấy một lát, đó là tâm nguyện cuối cùng của tớ, nhưng mà, sau khi thấy
những chuyện anh ấy làm cho cậu, rốt cuộc tớ cũng không thể khống chế
nổi chính mình, tớ đã đánh giá thấp tình yêu của anh ấy, cho nên tớ đánh khúc đàn đó, chỉ là tớ muốn nói cho anh ấy biết vì anh ấy nên mới cố
gắng không đi theo lời kêu gọi của trời cao, mà chính là dựa vào ý chí
muốn trở về bên cạnh anh, chỉ đơn giản thế thôi.
Dĩ Mạt, hiện giờ tớ không có gì cả, tớ chỉ có Hướng Nhu, cậu có thể trả lại anh ấy cho tớ được không?” Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn mất thần hồn, trả lại hướng Nhu cho cô ấy, nhưng
cô có thể ư? Có thể sao? Trái tim của cô không phải đã từ sớm đưa cho
Hướng Nhu rồi sao? Muốn cô phải như thế nào đây?
Bạch Dĩ Mạt run rẩy đầu môi: “Tiểu Hạ, Hướng Nhu không phải là hàng hóa, không phải nói nhường là nhường, nói trả là trả.”
“Coi như cậu trả nợ tớ, nếu không phải vì cậu, Hướng Nhu sẽ không chia tay
tớ, tớ sẽ không xảy ra tai nạn, cũng không đến nỗi suýt nữa chết đi, hơn nữa sẽ không phải đến bây giờ mới trở về tìm anh ấy, chẳng lẽ tất cả
những chuyện này cậu không nên trả lại cho tớ sao?”
Bạch Dĩ Mạt nghe
Lam Tiểu Hạ nói, có chút không biết phải làm thế nào cho phải, có một
dạo cô cho rằng vì chính mình là nguyên nhân đưa Lam Tiểu Hạ đến kết cục bi thảm.
Nhưng sau này Hướng Nhu nói rõ chuyện xảy ra khi đó với cô, cô mới yên tâm chút ít, mà bây giờ cô ấy lại muốn cô đem trả lại Hướng
Nhu cô ấy, cho dù cô có đồng ý, thì Hướng nhu cũng sẽ không chịu! Hắn
không phải đồ vật, tình yêu cũng không phải là đồng giá để trao đổi,
không thể so đó như thế được!”
“Tiểu Hạ, không thể, tớ không đồng ý,
Hướng Nhu không yêu cậu, cậu không