
vừa nổi da gà !!!! Á đù!!!
Đối với một con hủ nữ FA mà lại là dân Bách Khoa, nhìn thấy các cặp gay là
chuyện bình thường như cơm bữa. Bữa nay nhìn thấy cặp sến súa sặc sụa
mới bị kích thích! Mấy bợn, có ai hiểu cảm giác của Vân ko?! Lửa dục trong mắt Hoàng Thịnh An bốc lên, ẩn ẩn còn lóe ra nét ngoan lệ thị huyết. Tô Nham không nhúc nhích, trấn định hỏi một câu: “Làm sao mày biết tao cùng Lương Khuê có quan hệ gì?”
“Ha ha ha, nếu muốn người ta không biết trừ phi đừng làm.”
Tô Nham híp mắt nhìn gã: “Những lời này hợp với tội phạm hơn.”
Hoàng Thịnh An cũng không giận, hô hấp dồn dập, không thể chờ đợi thò
tay sờ mông Tô Nham, Tô Nham nhẹ nhàng nhấc chân, Hoàng Thịnh An mặt
lạnh tránh ra: “Cưng cũng rất gan, dám động thủ với anh hả? Ha ha ha,
cưng thật có thú. Nói cho cưng biết, anh từng giết người, anh giết thêm
cưng nữa cũng không sợ. Như thế nào, cưng phản kháng thử xem.”
Nói xong, Tô Nham một chân đá trúng cằm Hoàng Thịnh An, chỉ nghe răng
rắc một tiếng giòn vang, Hoàng Thịnh An đau nhức kêu một tiếng, nửa ngày không thể phục hồi tinh thần.
Tô Nham lách mình đến
cạnh cửa, Hoàng Thịnh An không để ý đau đớn, hung ác bổ nhào qua hung
hăng chặn Tô Nham lại, tàn bạo kéo lấy tóc Tô Nham: “Tiện nhân, ông mày
lời đều nói hết rồi, mày cư nhiên còn dám động thủ với tao, thực cho
rằng tao không nỡ giết mày?”
Tô Nham trừng mắt, ôm lấy đầu Hoàng Thịnh An liều mạng dộng một cái ra sau, đầu Hoàng Thịnh An cứ như trái dưa hấu liên tục bị đập vào ván cửa, chỉ chốc lát liền bật
máu. Hoàng Thịnh An chấn kinh, khí lực của Tô Nham sao lại mạnh như thế, ra tay lại độc. Lúc này rốt cuộc chẳng quan tâm gì khác, liều mạng đánh trả Tô Nham.
Hoàng Thịnh An ra tay liều lĩnh, Tô Nham cũng không lưu tình chút nào. Hoàng Thịnh An không phải học sinh cao
trung đánh nhau lúc trước, gã là tội phạm! Tô Nham không ra tay độc ác
với học sinh, nhưng lại ghét cay ghét đắng Hoàng Thịnh An, người này
thật sự làm y chán ghét.
Hoàng Thịnh An suy cho cùng
cũng là dân liều mạng, kinh nghiệm đánh nhau phong phú, có rất nhiều kỹ
xảo. Tô Nham hoàn toàn dựa vào tố chất thân thể tốt, nhưng luận kỹ xảo
đánh nhau y không bằng Hoàng Thịnh An. Huống chi lúc này y nghĩ nhiều
làm gì, ba ly rượu tựa hồ đã bộc phát tác dụng, rượu cồn thúc đẩy đầu y
nóng lên, suy nghĩ có chút phấn khởi tăng vọt, càng đánh càng hăng. Từng quyền đánh lên mặt Hoàng Thịnh An, nhìn gã bị đánh thành đầu heo, phần
khoái ý kia làm Tô Nham quên mất tiêu mình cũng bị đánh thành đầu heo.
Hai người đánh đến thắng bại bất phân, đều bị thương đổ máu, thẳng đến ngoài WC có người hô lớn: “Cảnh sát đến!”
Lời này hiệu quả hơn bất cứ cái gì, Tô Nham còn đang vung quyền, Hoàng
Thịnh An đã nhảy dựng lên như thỏ, nhanh như chớp tháo chạy không còn
bóng dáng. Tựa như chuột thấy mèo.
Mân Kiến Trung lúc
này xông tới nâng Tô Nham dậy, sốt ruột nói: “Tô tổng! Sao anh lại đánh
nhau với người ta, may mà tôi chú ý đó là anh. Mau đến bệnh viện nhìn
xem, thương thế của anh không nhẹ.”
Tô Nham được đỡ lên, lúc này mới cảm thấy toàn thân đau nhứt, trên người treo đầy cầu vòng.
Y từ gương thấy hình dạng của mình cũng giật mình, vội nói: “Tôi phải
về nhà.” Cư nhiên bị thương thành bộ dạng này, Lương Khuê thấy thế không biết giận thành dạng gì nữa.
“Anh sao có thể về nhà,
nhanh đi bệnh viện, tôi mang anh đi.” Mân Kiến Trung kiên định mang Tô
Nham khỏi quán bar, nhanh chóng đón taxi tống đi bệnh viện.
Tô Nham không có cách nào cự tuyệt, nghĩ chờ từ bệnh viện về nhà, còn
có cơ hội vào không gian trị liệu, cũng không gấp gì. May mà Lương Khuê
ngày mai mới về.
Xong một loạt kiểm tra băng bó ở bệnh viện, đã đến mười giờ rưỡi tối.
Mân Kiến Trung kiên trì đưa Tô Nham về nhà, từ taxi, Mẫn Kiến Trung
ngẩng đầu nhìn cao ốc khách sạn Tô Nham: “Anh ở lầu một?”
“Lầu sáu, hôm nay cám ơn anh. Anh về nghỉ ngơi đi.”
“… Ừ, thuốc này anh nhớ uống, ngày mai nhớ đúng giờ đi thay băng.”
“Hiểu.”
“Tô tổng… Anh… người trong WC… Là bạn trai của anh phải không?” Mân Kiến Trung nhỏ giọng hỏi.
Tô Nham nghẹn như ăn phải con ruồi: “Anh cảm thấy tôi sẽ tìm loại người này mà yêu hả?”
“Tôi không phải ý này, là tôi cho rằng… Hắn gia bạo anh.”
“… Anh suy nghĩ nhiều.” Tô Nham xấu hổ.
“Vậy là tốt rồi, nhớ dưỡng thương cho tốt. Sau này ít đi quán bar, chỗ
đó quá loạn, rồng rắn lẫn lộn, anh phải biết tự bảo vệ mình.” Mân Kiến
Trung nghiêm túc nói.
Tô Nham bật cười, Mân Kiến Trung vẫn như trước, trước kia hắn cũng không thích Tô Nham đi quán bar, cho
nên về sau bọn họ kết giao, Tô Nham không đi nữa.
Mân Kiến Trung cũng không quá hỗn đản, chỉ là họ hoàn toàn không hợp.
“Tôi về đây.” Tô Nham xoay người muốn chạy, đèn xe chói mắt từ xa chiếu tới, Tô Nham cùng Mân Kiến Trung không khỏi đưa tay che mắt.
Xe dừng lại trước mặt hai người bọn họ, cửa xe mở ra cái rầm, Lương
Khuê hùng hổ đi tới, đôi mắt đỏ bừng hung dữ chằm chằm vào hai người.
Tô Nham kinh ngạc nói: “Sao giờ về rồi?”
Lương Khuê rít gào với y: “Tôi trở về không đúng lúc phải không? Quấy
rầy các người hẹn hò hả? Vậy thật ngại quá,