
ời, sớm muộn gì dì cũng bị bệnh tim cho coi.”
Tô Nham khô cằn lầm bầm nói: “Con không phải cố ý, lần này
là họa trời giáng. Ai bảo con không may, thật vất vả ra ngoài chơi một
chuyến liền đụng phải lưu manh, người ta muốn làm phiền con, con cũng
không có biện pháp.”
“Đầu năm nay lưu manh rất thích trêu ghẹo đàn ông hả?”
“… Con không phải ý này.” Tô Nham ôm trán: “Thằng lưu manh kia là Hoàng
Thịnh An, dì còn nhớ không? Có lẽ hắn nhìn con không vừa mắt.”
“Ôi, ra là nó. Té ra là nó cố ý chọc con? Tên này thật không hiểu chuyện,
càng sống càng hồ đồ. Trưa chờ nấu canh xong dì qua thăm con, từ nay ra
cửa cẩn thận chút nghen con.”
“Cảm ơn dì.”
Nghiêm Tiểu Mễ cùng Tô An Bình hơn nửa tiếng liền chạy tới, một người mang hoa quả, một người ôm hoa cẩm chướng.
Nghiêm Tiểu Mễ cười hì hì đưa cẩm chướng cho Tô Nham: “Tô đại soái ca phải sớm ngày khôi phục, nhìn gương mặt đẹp trai của cậu bị đánh thành như vậy,
Hoàng Thịnh An thực con mẹ nó vương bát đản, ra tay quá độc ác, sao có
thể bỏ qua.” Nói xong sờ soạng gương mặt sưng vù của Tô Nham một cái.
Tô Nham tránh đi, hừ cười: “Hắn ganh tị tôi đẹp trai hơn hắn đó mà.”
“Ha ha ha! Lời này có lý.”
Tô An Bình ho nhẹ, ngồi bên người Tô Nham: “Sao cậu lại đụng phải hắn?”
“Không may, sinh nhật thằng bạn mời uống rượu, tôi qua mới uống ba ly, mông
còn ngồi chưa ấm chỗ, đi toilet liền đụng phải. Tôi mà biết trùm buôn
thuốc phiện trong toilet, tôi nhất định nhịn chết cũng không đi vào.”
“Ha ha, đúng vậy đúng vậy, Tô Nham cũng không phải người thích gây sự.
Khẳng định sau khi cậu gặp Hoàng Thịnh An, hắn làm phiền cậu đúng
không?” Nghiêm Tiểu Mễ nói tiếp.
“Ừ, chắn không cho tôi đi. Cuối cùng đành phải động thủ.”
“Cậu phải trực tiếp báo cảnh sát mới đúng, đỡ phải ô uế tay mình, nhìn cậu đi, nếu báo đã không bị thương đến thế này.”
Tô An Bình lại ho khan vài tiếng, “Sau đó Lương Khuê thực báo cảnh sát à?”
“Ừ, cung cấp manh mối, nhưng không biết có thể bắt được không.”
“…” Tô An Bình thần sắc mặt ngưng trọng.
Nghiêm Tiểu Mễ thấy thế không khỏi châm chọc khiêu khích: “Bất kể là ai, mặc
kệ nguyên nhân gì, phạm pháp phải ngờ tới ngày đền tội, pháp luật không
nói nhân tình. Có thủ đoạn thì tiêu dao thêm vài ngày, không có hàm
lượng thì sớm đi cải tạo. Thương cảm, đồng tình, những thứ này đều không cần.”
Sau khi Tô An Bình nghe xong muốn nói lại thôi.
Tô
Nham không đếm xỉa tới nói: “Không biết hiệu suất của cảnh sát thế nào,
Hoàng Thịnh An đại khái đêm qua liền đào tẩu, phỏng chừng bắt không được .”
“Mẹ hắn kiểm tra ra ung thư tử cung giai đoạn cuối, ngày mai mổ.” Tô An Bình đột nhiên phun ra một câu.
Tô Nham nghe thêm lần nữa, mới hiểu Tô An Bình nói chính là mẹ Hoàng Thịnh An.
“A, khó trách hắn lại về Thành phố A.” Tô Nham hiểu rõ nói.
“…” Tô An Bình tiếp tục trầm mặc.
Nghiêm Tiểu Mễ bất đắc dĩ lắc đầu với Tô Nham.
Tô An Bình đứng dậy: “Tuy An Tử làm lòng tôi lạnh, nhưng mẹ nó vô tội đáng thương, đúng lúc đến bệnh viện, tôi đi thăm mẹ nó. Tiểu Mễ em đi
không?”
“Em coi như xong, anh đi đi.”
“Tốt lắm.”
Tô An Bình vừa đi, Nghiêm Tiểu Mễ thở dài: “Trên đời này ở đâu còn có đàn ông thiện lương mềm lòng như An Bình nhà chúng ta a, tôi không biết nên cao hứng hay nên khóc . An Tử đối xử với ảnh như thế, bây giờ ảnh còn có
tâm tình thương hại mẹ con họ, lo An Tử không thấy được mẹ, ai. Dì ấy
xác thực rất đáng thương, nuôi ra thằng con như thế. Nếu muốn tôi nói gì thì hắn trở về vụng trộm thăm mẹ thì thôi đi, tội gì lại đi gây chuyện, đáng đời.”
Tô Nham nghe vậy chỉ cười không nói, Nghiêm Tiểu Mễ
hiện tại có loại buồn bực không nói không chịu nổi, trước mặt Tô An Bình lại không thể nhiều lời, sợ nói nhiều, Tô An Bình nghe sẽ bực.
Thương thế của Tô Nham không bao lâu thì khỏi hẳn, Mân Kiến Trung lại trở về
Thành phố D, Lương Khuê vẫn như dĩ vãng đối xử tốt với Tô Nham, chỉ có
điều càng nhìn chặt bức bách hơn. Trước kia Lương Khuê đại khái chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ‘ kẻ thứ ba ’‘ bên ngoài ’ sẽ có liên quan đến bản
thân mình, hôm nay trong lòng có cảnh giác, nhìn ai cũng cảm thấy người
ta có ý bất chính với Tô Nham. Tô Nham đối với chuyện này cũng không có ý kiến, chỉ là thời gian ở chung với Lương Khuê càng nhiều hơn một ít mà
thôi, không có gì không tốt .
Lương Khuê 305 gọi điện truy vấn
hiệu suất phá án của cảnh sát, Hoàng Thịnh An vận khí không tệ, luôn
không bị bắt giữ. Thời gian lâu, Lương Khuê cũng lười hỏi lại.
Học kỳ này rất nhanh nghênh đón nghỉ đông, tuyết lạnh bao trùm, bầu trời âm lãnh, thế giới một mảnh mênh mông.
Hai người tại ngày nghỉ trực tiếp đặt vé máy bay bay sang Mỹ, như thường lệ đi thăm Tần Việt.
Hai người xuống máy bay liền đi thẳng đến bệnh viện, không biết có phải là
ảo giác hay không, vẫn cảm thấy mùa đông ở Mỹ càng rét lạnh. Đi trong
gió rét, hai người đều có chút run rẩy.
Nhìn hàng người dị quốc chung quanh, Lương Khuê lớn mật nắm tay Tô Nham kéo vào bệnh viện.
Ngoài phòng bệnh Tần Việt, có một người đàn bà lạ lẫm cùng một đứa bé đang đứng.
Lương Khuê chỉ liếc mắt nhìn liền trực tiếp vào phòng bệnh, nh