
a thình lình lạnh lẽo.
Lương Khuê nhận được tin, vợ chồng Lương Hưng Quốc cũng nhận được điện thoại, đều nói đến một chuyện.
Lương Hưng Quốc nói trong điện thoại: “Biết rồi, khi nào qua anh đều an bài tốt, vòng hoa đều đặt rồi, đến lúc đó cùng đi.”
Chờ nhà Hoàng Thịnh An dàn xếp xong linh đường, hết thảy đều làm hết, những người khác mới bắt đầu đến bái tế.
Gia đình Lương Khuê, chia làm ba đường đi viếng, mẹ hắn cùng một ít bạn nữ
đi thăm, cha hắn cùng người quân khu đi. Lương Khuê làm vãn bối, vì vậy
cùng mấy thằng bạn nối khố cùng đi.
Đúng lúc năm mới, có mấy thằng bạn cũng đang nghỉ.
Lương Khuê cùng Đông tử, Cao Mập hẹn nhau, ba người đặt vòng hoa, mua cúc
hoa, xong mới đến nhà Hoàng Thịnh An, tang sự là mở ở nhà cũ của gã,
rộng rãi thuận tiện, cũng là nơi mẹ gã gả tới sớm nhất.
Ba tên
choai choai vào sân nhỏ, bên trong đông nghịt người, mang theo vô số
tiếng khóc thê lương, Đông tử nhỏ giọng thở dài: “Dì ấy năm nay năm mươi chưa ”
“Hình như chưa đến, còn kém hai tuổi a.”
“Còn trẻ như vậy liền…”
“Ung thư giai đoạn cuối, còn cách nào chứ. Hơn nữa nghe mẹ tao nói, dì tâm sự đặc biệt nặng nề, còn có chứng trầm cảm.”
“An Tử cái thằng dưa oa tử kia… Tao đây không còn gì đế nói nó hết rồi.” Đông tử cảm thán.
“Đừng nói nữa, chúng ta đi qua đi.”
Ba vãn bối cùng đi về hướng linh đường, di ảnh trắng đen của dì Hoàng đặt
giữa linh đường, mỉm cười dịu dàng ấm áp với thế nhân. Ba người trong
nháy mắt nghĩ đến chuyện cũ khi còn bé, khi đó bọn họ ở cùng một xóm,
thường xuyên ngồi tám đủ thứ chuyện: Mẹ nhà ai dễ nhất, mẹ nhà ai nấu ăn ngon nhất, những chuyện đó họ đều tìm hiểu thật kĩ. Nhà dì nào tính
tình không tốt, bọn họ không dám đi quậy. Dì Hoàng tính tình tốt nhất,
dịu dàng hiền hòa, luôn cho họ mấy món quà vặt ngon ngọt để ăn, trong
nhà bị huyên náo loạn thất bát tao bà cũng không mắng ai cả.
Lương Khuê còn nhớ lúc đó hắn không hiểu chuyện, có lần gây hoạ xong, bị mẹ
nhà mình đánh mông, hắn vì vậy khóc sướt mướt gào khan: “Con không thèm
mẹ làm mẹ con nữa đâu, dì Hoàng tốt hơn mẹ nhiều.”
Khi đó mẹ liền nhéo tai hắn cười lạnh: “Muốn đổi mẹ? Tìm cha mày đòi đi! Mẹ mày không có bản lĩnh đổi giùm mày!”
Kết quả hắn chẳng những đổi mẹ không thành, cha sau khi trở về còn nắm mông hắn đánh một trận.
“Khi còn bé làm phiền dì quá nhiều, thật sự xin lỗi. Dì yên nghỉ.” lời Đông
Tử nói tựa như tiếng lòng chung của họ, những thằng bạn nối khố họ, có
rất nhiều thời gian bên nhau. Rõ ràng đều đã từng là bạn bè hiểu rõ
nhau, hôm nay vật đổi sao dời, làm cách nào cũng không bước chung một
con đường nữa.
Đông Tử buông cúc hoa, cúi đầu hướng phía gia
thuộc, xoay người đi ra ngoài. Tiếp đó là Cao Mập, Lương Khuê cuối cùng, hắn buông cúc trắng, nhìn di ảnh kia, có mấy lời muốn nói nhưng cẩn
thận ngẫm lại, dường như cũng không còn gì có thể nói. Người cũng đã
chết, nói nhiều hơn cũng không tác dụng gì.
Lương Khuê trong lòng thở dài một tiếng, đi đến trước mặt gia thuộc cúi đầu: “Nén bi thương.”
Các gia thuộc quỳ trên mặt đất cúi đầu khóc đột nhiên ngẩng đầu, Lương Khuê liếc mắt nhìn qua, trong đó có cha của Hoàng Thịnh An, còn có anh chị
em họ của gã, cũng có người hắn hoàn toàn không biết.
Hắn đang
chuẩn bị đi ra ngoài, có gia thuộc đột nhiên đứng lên, đôi mắt như hồng
thủy vỡ đê, thanh âm thê lương như đỗ quyên, run rẩy chỉ vào Lương Khuê: “Mày chính là thằng bạn hồi nhỏ của An tử chúng tao đúng không, tao còn nhớ mày mà, thằng con của Lương Hưng Quốc, mấy năm không thấy mày đã
lớn như vậy, tao cũng gần như không nhận ra mày, hình dạng cũng giống
con người, tại sao tâm địa lại ác như vậy?”
Lương Khuê mơ màng,
nhất thời không kịp phản ứng, nghe người này nói, hắn phảng phất cảm
thấy bọn họ nói không là hắn. Nhưng mà, người ta đã chỉ mặt gọi tên ,
thằng con của Lương Hưng Quốc, không phải hắn thì là ai .
“Người
họ Lương đều tâm địa sắt đá a, cha mày lòng dạ ác độc, mày nhỏ thế này
cũng bắt chước độc ác, sau này đi đêm nhớ cẩn thận, cả đời dài như vậy,
không chừng ngày nào đó liền gặp báo ứng .”
Lương Khuê sững sờ,
ngẩn người chằm chằm vào, lồng ngực tràn đầy tức giận, nhưng hắn không
phát ra. Có thể chịu, hắn đều nhịn. Người ta có tang sự, tâm lý không
thoải mái rất bình thường, huống chi nói những lời này còn là một cụ bà
lớn tuổi. Hắn không đề nổi sức mạnh cùng một bà cụ đại náo linh đường.
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy!” Bác Hoàng nổi trận lôi đình đứng lên giữ chặt mẹ vợ của ông.
Cụ bà nước mắt tí tách rơi, khóc sướt mướt nói: “Thằng cháu đáng thương
của bà a… Cả cơ hôi gặp mặt mẹ nó lần cuối cùng cũng không còn… Tôi lão
quỷ này còn sống làm quái gì, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”
Lương Khuê trầm mặc nghe, không khỏi quay đầu, trong đám người đông nghịt, nhìn thấy Tô An Bình đứng cúi đầu.
“Mẹ! Tịch Mai em thất thần làm gì, mau lôi mẹ đi, mang đi nghỉ ngơi, đừng
làm ầm ĩ ở chỗ này, năm nay đủ phiền rồi! Đừng làm tôi mệt mỏi nữa!” Bác Hoàng với gương mặt tiều tụy ra lệnh.
Người đàn bà tên Tịch Mai
khóc nâng cụ bà lên, ủy khuất khóc với bác Hoàng: “Chị ấy đi không nhắm
m