
giữa hai chân hắn, dựng thẳng cao cao, kết luận tên này khẳng định đang mơ mộng xuân.
Tô Nham cười hì hì thò tay tới sờ, Lương Khuê lúc này run lên, lập tức mặt lộ xuân sắc, cực kỳ thoải mái mè nheo, miệng nói nhỏ, Tô Nham cẩn thận
lắng nghe, hắn nói thầm chính là tên Tô Nham.
Tô Nham cười càng
sướng, kéo chăn lên cao, gần như hoàn toàn che khuất hai người, y tắt
ngọn đèn đầu giường duy nhất, phòng rơi vào bóng tối, lấy tay mò dịch
trơn ra, sau đó chú ý bò lên trên chân Lương Khuê, vung vạt áo ngủ lên
liền cắn răng ngồi lên, quá trình này cũng không dễ chịu, Tô Nham hơi
chảy mồ hôi lạnh, trì hoãn hồi lâu mới thở ra, chậm rãi lên xuống.
Đèn đầu giường cạch một tiếng phát sáng.
Thanh thanh sở sở chiếu sáng gương mặt Tô Nham. Bị Bá Vương ngạnh thượng
cung[1'>, Lương Khuê kinh hồn chưa định, thẳng đến khi nhìn thấy Tô Nham
mới thở phào thật to, ngẩng đầu lên lớn tiếng cười mắng: “Shit, cậu làm
tớ sợ muốn chết, còn tưởng có quỷ tìm tới tớ chứ!” Hắn đột nhiên bật
dậy, Tô Nham lập tức nhuyễn nằm sấp xuống, Lương Khuê ôm chầm lấy, ôm cổ Tô Nham không buông, đắc ý cười to cực ngốc: “Cậu dám lén trở về không
nói cho tớ, may mà hôm nay tớ ở lại chỗ này, bằng không đã bỏ qua chuyện tốt như vậy. Ai nha nha, Tô Nham nhà chúng ta lá gan thật lớn, tớ thích nha, ha ha a.” Nói xong ôm Tô Nham hung hăng va chạm, Tô Nham thấp kêu
một tiếng, cào bả vai Lương Khuê. Lương Khuê tâm tình tăng vọt, nhiệt độ cơ thể dâng cao đột ngột, kề môi qua bắt được môi Tô Nham, hai người
niêm niêm hồ hồ hôn nồng nhiệt một phen, hôn thẳng đến đầu choáng váng,
thân thể trương rộng. Lương Khuê không thể chờ được rút áo ngủ lệch xệch vướng vít của Tô Nham xuống, nghiêng người áp Tô Nham phía dưới, cũng
không quản chăn mền rơi trên mặt đất, nhấc hai chân Tô Nham lên liền ra
sức làm việc.
Hạn hán đã lâu gặp mưa lành, tiểu biệt thắng tân hôn, tình dục hai người đều tăng cao.
Một đêm sầu triền miên, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. Đến hơn nửa đêm mới bình yên thiếp đi.
Ngày hôm sau là tiết nguyên tiêu, giữa trưa Lương mụ mụ đánh thức Lương Khuê, dặn dò hắn khuya về nhà ăn cơm.
Lương Khuê vui mừng cao hứng, vừa vặn giữa trưa không muốn động, dứt khoát ôm Tô Nham tiếp tục ngủ nướng.
Thế nhưng bị cú điện thoại quấy nhiễu, làm thế nào cũng ngủ không được .
Lương Khuê nhàm chán cực kỳ, cầm lấy tay Tô Nham nhìn đông xem tây, đột nhiên nói: “Chúng ta hôm nào đi đặt một đôi nhẫn nhé?”
Tô Nham cả mắt cũng không mở ra, thấp giọng đáp lại: “Tùy.”
“Cái này sao có thể tùy hả, nghiêm túc ngẫm lại…”
Đinh đinh đang đang , điện thoại Tô Nham vang lên.
Tô Nham không kiên nhẫn bắt nghe: “Alo?”
“Nham Nham, là cha.” Ông Tô ở đầu kia nói.
“… Chuyện gì?” Tô Nham thở dài.
“Hôm nay là tiết nguyên tiêu, con tới ăn bữa cơm? Dì con đã làm xong một bàn đồ ăn, không ăn lãng phí, con chưa từng tới nhà này lần nào, coi như
làm quen đi”
Tô Nham không lời nào để nói, treo điện thoại cũng không được, không treo cũng không được.
Đang do dự, Lương Khuê đã đoạt lấy điện thoại, cười hì hì hô: “Chú hả, chúc mừng năm mới, con là Lương Khuê.”
“Nha…”
“Chú yên tâm, giữa trưa con mang Tô Nham qua ăn cơm.”
“Tốt lắm, các con cùng đi, rất nhiều món ăn, tùy tiện ăn. Mau a, không đồ ăn nguội.”
“Tốt tốt, lập tức qua ngay ạ.”
Cắt điện thoại, Lương Khuê lập tức kéo Tô Nham lười nhát lên, Tô Nham ngồi
không muốn động, Lương Khuê thúc y: “Cậu mau thay quần áo a, có người
mời ăn cơm, không ăn uổng lắm, hơn nữa cũng không phải người ngoài.
Không quan tâm cậu chán ghét cha cậu, đó cũng là cha cậu, nghĩ tình ổng
nói sau này đem tài sản lưu hết cho cậu, cậu cũng nên đi ăn một bữa
cơm.”
Tô Nham trừng hắn, Lương Khuê đành tự mình đi qua giúp y tìm quần áo, mặc quần áo, thuận tiện bóp bóp eo y luôn, Tô Nham phụt bật
cười, đẩy Lương Khuê ra: “Tớ còn chưa tàn phế, không tới phiên cậu hầu
hạ.”
“Ha ha, sau này cậu già bị liệt, tớ liền hầu hạ cậu.”
Tô Nham cười hất đầu lên, tâm tình rất tốt đi đến toilet.
Lương Khuê nhìn thấy bóng lưng thon dài kia lớn tiếng tru lên: “Tô Nham nhà chúng ta dáng người thật tuyệt, lưng rộng chân dài eo cũng dai, mông là đỉnh nhất nha.”
Tô Nham ngậm bàn chải đánh răng mắng hắn: “Không có tiền đồ, thứ thô kệch.”
Lương Khuê nghe vậy đôi mắt lóe sáng, lập tức nhảy đến sau lưng Tô Nham vui
thích ôm y mè nheo: “Cậu đang mắng nó sao? Nó rất vui nè .”
“…”
Hai người chạy tới nhà mới của ông Tô, hơi chếch khỏi thời gian ăn cơm trưa một chút, có mấy món đã nguội, thấy bọn họ rốt cục đã đến, vị mẹ mới
kia vội vàng đi vào hâm, một câu cũng không dám nói với Tô Nham.
“Các con ngồi, đừng khách khí. Nếu không uống chút nước ép trước?” Ông Tô chăm chú nhìn Tô Nham.
Lương Khuê nói tiếp: “Không cần, chúng con đều đói bụng, vừa vặn chạy đến ăn
cơm trưa. Dì không cần vội, có mười mấy món, chúng con sao ăn hết được,
tranh thủ cùng nhau ăn, không vội.”
Ông Tô gật đầu, hô vào phòng bếp: “Em đừng làm, qua dùng cơm đi.”
Mẹ kế mới ước chừng bốn mươi tuổi, thoạt nhìn trẻ hơn Ông Tô không ít, bộ dáng rất ôn nhu hòa nhã, rất dễ gần gũi.
“Đây là Nham N