
Kỵ vừa rời khỏi sơn cốc, Chu
Trường Linh tham lam võ công mù quáng chui vào sơn động, càng liều mạng
lại càng chui sâu, rốt cuộc lùi không được tiến không xong, chết kẹt
trong thông đạo, ngoài dự đoán của mọi người.
Nghĩ đến Trương Vô Kỵ tuổi còn nhỏ mà gặp nhiều gian nan, cha mẹ bị
võ lâm bức tử, thân bị hàn độc tra tấn, đối mặt với bọn ác nhân ăn thịt
người cũng không sợ hãi, tâm địa hiệp nghĩa, người như vậy quả thực rất
khó mà chán ghét hắn được. Còn Chu Thừa Chí, Thường Ngộ Xuân là kẻ thô
lỗ, có lẽ sẽ không cho hắn tiền tài phòng thân, có thể nghĩ rằng một đứa trẻ cũng không cần tiêu tiền đi.
Nghĩ vậy lòng ta đã có quyết định, đem những thứ trong này cho bọn
hắn dùng cũng tốt, nhìn vào trong khoang thuyền, không thẹn thùng hào
phóng nói: “Cha, ta mở ra xem đồ của mẹ là gì.” Nói xong vào bếp lấy dao đem túi mở ra, thấy bên trong vẫn là cái hộp cũ hai năm trước ta đã
thấy.
Ta cười, khẽ liếc xem phản ứng của mọi người, thấy Trương Tam Phong
cùng Thường Ngộ Xuân vẫn là không để ý đến, cha nhìn ta cười cổ vũ, hai
cậu bé lại nhìn cái hộp vẻ tò mò. Lòng ta cười thầm, nhất định sẽ làm
bọn hắn chấn động, tay mở cái hộp ra.
Chỉ cảm thấy trong hộp phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ, cái hộp cũ
kỹ nhưng trên mặt tràn đầy một lớp châu báu trang sức cùng vàng lá. Ta
làm bộ vui mừng, đem châu báu lấy ra xem, mọi người cũng không khỏi tò
mò cũng tiến lên nhìn, chỉ thấy trên tay ta là trân châu lớn nhỏ, một
khối dương chi bạch ngọc đã được điêu khắc thành hình bàn tay cùng một
viên đông châu to bằng nắm tay đứa trẻ.
Thường Ngộ Xuân cười một tiếng nói: “Thực không nghĩ rằng một thuyền
gia nghèo túng lại có từng ấy hi thế trân bảo. chừng này châu báu vàng
bạc, thuyền gia còn cần phải chèo thuyền mưu sinh sao?”
“Những thứ này lão tiểu nhân cũng là lần đầu tiên nhìn đến, là tài
sản gia nghiệp của mẫu thân nha đầu còn chưa bị Thát tử cướp mất, đáng
tiếc Thát tử tham lam, vì gia nghiệp này hại cho nhà tan người chết.
Những thứ này là mẫu thân để lại cho Chỉ Nhược, tiểu lão nhân không có
bản lãnh gì, nữ nhân vẫn là nuôi lớn lên, sau đó tài sản này đem trả lại hết cho nó.” Cha nhìn đống châu báu, tâm không tham lam, chỉ là trong
lúc xúc động suýt chút nữa làm lộ ra thân thế của ta.
Trương Tam Phong vuốt râu, bình thản nói: “Giang sơn này vốn là của
người Hán chúng ta, Thát tử càn rỡ rồi cũng phải cút về thảo nguyên đại
mạc của bọn chúng, Trung Nguyên rồi sẽ đến lúc thái bình. Tiểu cô nương
mau dọn đồ đạc lại đi, hừng đông chúng ta sẽ đi.”
“Vâng, lão đạo trưởng, chừng này có đủ cho cha mua nhà cùng ruộng
không ạ? Con không nghĩ mình cần dùng đến, chỉ muốn giúp cha ngày ngày
được sống thật tốt không cần vất vả.” Ta trước đề cập một chút, cha trời sinh không có khiếu ăn nói, sau lời này khẳng định sẽ không nói gì, đợi sau này đến núi Võ Đang, ta còn có cớ dùng số của cải này tậu nhà tậu
ruộng.
Quả nhiên cha chỉ nghiêm mặt lắc đầu, cũng không nói gì, ta cười ôm
chiếc hộp trở về phòng nhỏ của mình. Nằm suy nghĩ một lát, ta lại trở
dậy, lấy trong hòm quần áo hai cái túi vải, đem vàng lá chia thành ba
phần, chính mình cất đi một phần, hai phần còn lại cho vào hai túi, lại
để thêm mấy hạt trân châu, chuẩn bị ngày mai chia tay sẽ âm thầm đưa cho hai người bọn họ.
Trời vừa sáng, Trương Tam Phong, cha và ta chia tay Thường Ngộ Xuân
và Trương Vô Kỵ. Trương Vô Kỵ từ khi cha mẹ chết coi Trương Tam Phong
như ông nội, thấy bỗng nhiên phải rời đi không khỏi lệ rơi như mưa.
Trương Tam Phong đem Trương Vô Kỵ đặt vào tay Thường Ngộ Xuân, lòng
cố không lo lắng, nhẹ nhàng nói: “Vô Kỵ, sau này chữa khỏi bệnh Thường
đại ca sẽ đưa cháu về Võ Đang. Cháu ngoan, chỉ mấy tháng thôi, không cần đau lòng.”
Trương Vô Kỵ ở trong lòng Thường Ngộ Xuân nước mắt vẫn không ngừng
rơi xuống. Thường Ngộ Xuân bình thường hào sảng nhưng ở giờ khắc chia ly này cũng không biết nói gì, đành ôm Trương Vô Kỵ thật chặt, hướng
Trương Tam Phong cúi đầu từ biệt rồi bước đi.
Trương Tam Phong, cha, ta cùng Tiểu Thừa Chí nhìn bọn họ rời đi, Thừa Chí bỗng lớn tiếng gọi: “Trương ca ca, huynh phải dưỡng bệnh thật tốt,
ta ở trên núi Võ Đang chờ huynh trở về, chúng ta sẽ cùng nhau học võ.”
Trương Vô Kỵ nghe xong lời Thừa Chí, trong lòng Thường Ngộ Xuân quay
đầu lại nhìn chúng ta, trong mắt lại ứa lệ. Ta ước lượng đến một khoảng
cách không xa lắm nhưng đủ để Trương Tam Phong không nghe được thanh âm, vội vã hướng bọn họ chạy đến. Trương Tam Phong cùng cha nghĩ rằng ta
lưu luyến muốn đi cáo biệt cũng không ngăn cản ta chạy đi.
Thường Ngộ Xuân người đang trọng thương nên đi cũng không nhanh, rất
nhanh liền bị ta đuổi kịp, ta giả bộ thở gấp nói: “Thường thúc thúc đợi
cháu với!”
Thường Ngộ Xuân nghe thấy tiếng ta liền dừng bước, ta nhìn hắn cười,
tiến đến cạnh Trương Vô Kỵ, một bên đem túi vải nhét vào ngực hắn, một
bên nhỏ giọng nói: “Tiểu tướng công, cha thường nói ra khỏi cửa không có tiền nửa bước khó đi, cũng không biết thần y nơi đó như thế nào, túi
này là ta tặng ngươi để phòng thân, ngươi về sau hãy sống thật tốt!” Nói x