
trọng. Quá mức đố kỵ khiến cho hận càng thêm hận, cho nên đối sư muội không chút lưu tình, chỉ tiếc cho Ân Lục hiệp, người tốt như
vậy mà khiến cho hắn thương tâm, lại vẫn xả thân cứu. Tam sư muội không
hiểu lương tâm thế nào, nếu chính mình có được phu quân như vậy, chưởng
môn vị còn muốn làm chi, đáng tiếc là chính mình không có.
Đinh Mẫn Quân nghe được sư phụ phân phó, vội mượn trường kiếm của sư
muội Bối Cẩm Nghi đi tìm Dương Bất Hối, vừa đi vừa nghĩ. Bối Cẩm Nghi
bên cạnh tầm hai mươi hai hai mươi ba tuổi, khi Kỷ Hiểu Phù xuống núi
lén sinh con nàng mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi, ban nãy vừa ở trong
nhà nghe Nhị sư tỷ hỏi toạc mọi chuyện ra mới biết chuyện. Nàng bái nhập sư môn sau, nhiều lần được Kỷ Hiểu Phù chiếu cố, chỉ bảo võ công, Đinh
Mẫn Quân thường hay ngang ngược bức hiếp người, không quản lễ nghĩa, môn nhân đệ tử thường bị ả ta mắng chửi, nên giao tình với Kỷ Hiểu Phù rất
tốt.
Nghe lời giải thích, tuy là bị người ép buộc mới lén sinh con, chính
mình cũng hiểu sư tỷ đối với người nọ động tâm, xem cá tính sư tỷ thì dù bị người vũ nhục cũng sẽ tự sát, càng không nói đến sinh hạ ra một đứa
con, không trở về sư môn, trong lòng không rõ Tam sư tỷ sao lại vì một
người tuổi đã bốn mươi mà lâm vào tình cảnh như thế, đáng giá hay sao?
Nàng nhìn thấy sư tỷ quỳ gối lắc đầu cự tuyệt sư phụ, sư phụ giận dữ
muốn giết, liên lụy đến Ân Lục hiệp bị trọng thương, lại còn nhận lệnh
tìm giết đứa bé, không đành lòng, cũng không thật sự tìm kiếm, chỉ vờ
lục lọi mấy bụi cỏ. Khéo làm sao lại thực sự tìm thấy. Nhìn hai đứa trẻ
mắt đầy sợ hãi, lớn nhỏ bất quá chỉ trên dưới mười tuổi, chính mình làm
sao có thể xuống tay. Vội giúp bọn chúng che lại bụi cỏ, hướng bên cạnh
đi mấy bước mới cao giọng nói: “Nhị sư tỷ, đứa nhỏ hình như ban nãy vừa
chạy ra ngoài thung lũng rồi.”
Đinh Mẫn Quân hung hăng trừng mắt nhìn Bối Cẩm Nghi, bất quá hôm nay
chính mắt nhìn thấy sư phụ hạ thủ ngoan tuyệt với đệ tử sủng ái nhất,
trong lòng khủng hoảng, nếu không hoàn thành việc sư phụ giao phó, nghĩ
đến hậu quả kia lòng không khỏi run rẩy, liền bất chấp hung hăng nói:
“Sao không nói sớm, mau đi tìm!” Trước khi ra khỏi sơn cốc, Bối Cẩm Nghi quay đầu lại nhìn bụi cỏ không thấy gì, mới vội đuổi theo sau.
Trương Vô Kỵ nghe thanh âm, lại thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa mới buông Bất Hối ra, kéo tay nó chạy về phía ngôi nhà gỗ. Nguyên là
vừa rồi Diệt Tuyệt mang theo Kỷ Hiểu Phù vào nhà, Trương Vô Kỵ ở bên
ngoài nghe thấy tiếng nói chuyện, nhưng sau khi Diệt Tuyệt sư thái kéo
Kỷ Hiểu Phù nói riêng thì không nghe được gì nữa.
Chỉ thấy Diệt Tuyệt sư thái thế nhưng lại dùng chưởng lực mạnh đánh
xuống đỉnh đầu Kỷ cô cô, Trương Vô Kỵ học y hai năm, tự nhiên là biết
đỉnh huyệt nếu bị đòn nặng ắt phải chết không nghi ngờ, là bà ta muốn
giết Kỷ cô cô. Thấy ni cô kia hung ác như vậy, ngày trước cũng bắt hắn
nói ra tung tích nghĩa phụ giống như bọn người xấu, trong lòng sợ hãi,
ngay lúc đó lại gặp Dương Bất Hối tìm hắn chơi đùa, dọa hắn hoảng sợ vội kéo nó nằm xuống nấp vào bụi cỏ, bịt miệng không cho nói.
Sau lại thấy Lục thúc đến mới thở một hơi nhẹ nhõm, biết là Lục thúc
đến thăm mình mới đụng phải chuyện như vậy. Lục thúc đến, tiếng ba người nói lại có thể nghe thấy rất rõ ràng, mới biết được Kỷ cô cô thì ra có
lỗi rất nhiều với Lục sư thúc, Lục sư thúc vẫn xả thân cứu, trong lòng
đối với Lục sư thúc càng thêm kính nể.
Ni cô tàn nhẫn kia đuổi giết Lục thúc mà rời khỏi, thế nhưng còn muốn giết Bất Hối muội muội, hai đứa vội nấp yên lại nơi đó không dám thở
mạnh, nhưng vẫn bị tìm được. May mắn người kia tuy là đệ tử của ni cô
độc ác nhưng lại là người tốt, tha cho Bất Hối muội muội, còn vội giúp
che giấu, dẫn đi mụ hung ác đã hãm hại Kỷ cô cô.
Hắn thấy Dương Bất Hối còn chưa biết chuyện gì, chỉ biết là mẹ bị
người mang đi, lão ni cô kia đã đánh mẹ, trong lòng sợ hãi. Trương Vô Kỵ không chần chừ, trước rời đi là quan trọng nhất, nếu không chờ ba người kia về, Bất Hối sẽ không còn đường sống, chỉ có thể ở trên đường nghĩ
lại sự tình chân tướng.
Trương Vô Kỵ nghĩ, mình trúng hàn độc sống không được thêm mấy năm
nữa, không thể chiếu cố cho Bất Hối muội muội, vừa rồi nghe được Kỷ cô
cô nói cha Bất Hối tên là Dương Tiêu, giống Thường đại ca và Hồ lang
trung là người trong Minh giáo, là cái gì Quang Minh Tả sứ, ở tại Tọa
Vong Phong núi Côn Lôn, không bằng đưa Bất Hối đến đó cho cha nó chiếu
cố, như vậy Bất Hối muội muội cũng có thể bình an lớn lên.
Chờ đưa Bất Hối đến đó xong thì quay trở lại Võ Đang, tìm được Kỷ cô
cô nói rõ sự tình cho cô cô khỏi lo lắng, nếu muốn tìm thì còn biết. Hắn lại không biết núi Côn Lôn ở phía Tây cách nơi đây mấy vạn dặm, hắn và
Dương Bất Hối hai đứa trẻ con làm sao mà tới được. Thu thập xong hành lý Trương Vô Kỵ liền dắt theo Dương Bất Hối đang mê mang khó hiểu rời khỏi cốc.
Ra cửa sơn cốc, nhìn đến bụi cỏ dính máu tươi, Trương Vô Kỵ nghĩ đến
Ân Lục thúc đang trọng thương, máu này hẳn là của Lục thúc rơi xuống.
Lục thúc hiện giờ thế nào, thương rất nặng có sao không?