
còn không làm được nữa? Nghĩ vậy ta
không khỏi nhẹ nhàng tiến đến, muốn xem phong thái Trương Tam Phong thổi sáo.
Ai biết vừa tiến đến gần liền thấy Mạc Thất hiệp một người tịch mịch
đứng đó, tay nâng cây sáo bên miệng, ánh mắt nhìn sâu thẳm, trong mắt bi thống đều có thể nhìn rõ, bi thương ngay cả khỉ con cũng cảm giác được. Lôi Tuyết chi chi mấy tiếng, trên vai ta nhảy xuống, chạy lại leo lên
vai Mạc Thanh Cốc, thân hình trắng muốt bám bên cạnh mái tóc đen của
hắn, quấy nhiễu hắn thổi sáo.
“Chỉ Nhược sao lại đến đây?” Mạc Thanh Cốc ngừng thổi, ánh mắt xa xăm quay lại nhìn ta, khẽ mỉm cười hỏi.
Ta giơ cái túi to, cười chạy đến bên cạnh hắn, thầm nghĩ thử dọa hắn
xem sao, liền bướng bỉnh đáp: “Đến trộm bảo vật trong rừng trúc a! Cha
gần đầy không được khỏe. Cháu đang tìm một loại dược liệu theo đơn thuốc mẹ cháu lưu lại, dược liệu này có thể chữa rất nhiều bệnh tuổi già, có
công hiệu chống nhanh già, bổ sung nguyên khí, khang kiện thân thể.”
“Trong rừng trúc có loại dược liệu như vậy sao? Sao ta không biết
nhỉ? Mở ra nhìn xem, là loại dược liệu bảo bối gì, nếu dễ tìm lại tốt
như cháu nói, cần phải tìm cho sư phụ, sư phụ năm nay tuổi đã cao, cần
bồi bổ thân thể thật tốt.” Mạc Thanh Cốc tò mò rồi lại muốn mở ra nhìn
xem.
Ta lặng lẽ cười trộm, muốn xem thì xem đi! Dù sao đừng bỏ chạy hay
hôn mê là được. Ta cởi túi ra, đưa cho hắn, nhịn cười nói: “Thúc cứ xem
đi, trong rừng trúc vẫn còn nhiều mà, bắt lại là được.” Rồi cố ý lôi
trong túi ra mấy con, đặt vào tay hắn.
“Là chuột, có thể dùng chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ, chậm già?” Mạc
Thanh Cốc nhìn cái túi to toàn chuột là chuột, còn bị ta cố ý thả rơi
xuống chân hắn, khóe miệng khẽ run rẩy, trán nhăn lại, nhìn rõ ràng
trong mắt là cố kìm nén, khắc chế tay chân rụt lại, nhíu mi hỏi.
Nhìn thấy tay hắn lông tơ đã dựng đứng, biết hắn không giống như biểu hiện không thèm để ý bên ngoài, ta trộm cười, cố ý chậm rãi nói: “Thất
thúc cũng nghe nói sao? Nhưng đây cũng không phải chuột thường, ở trong
sách gọi là chuột trúc, có rất nhiều tác dụng, đầu tiên là da của nó rất mềm mại, so sánh có thể tựa như nhung, da nó khi đã xử lý tốt, có màu
xám, là vật liệu tốt để may áo lạnh, thịt của nó có thể giúp tóc đen,
dài, bổ sung máu trong cơ thể….”
Nói từng câu từng câu giải thích công hiệu thần kỳ của chuột trúc,
thẳng cho đến khi gương mặt như bạch ngọc của hắn dần có chút tái xanh,
ta mới kết thúc đề tài, thấy kết quả thu được mỹ mãn, giả bộ không nhìn
thấy sắc mặt hắn khó coi đưa tay lấy lại con chuột trúc nhỏ trên tay hắn bỏ lại vào trong bao, buộc chặt miệng túi lại.
Mạc Thanh Cốc thấy rốt cục vật ghê sợ kia đã được cất đi, vội tránh
sang bên cạnh mới thở ra một hơi: “Không ngờ thứ như vậy lại là một loại dược liệu tốt, thật sự là không ngờ, bất quá dược liệu tốt như vậy vẫn
đem cho cha cháu đi! Sư phụ lão nhân gia công lực thâm hậu, không cần
bồi bổ.” Trong miệng nói như vậy, lòng lại nghĩ, nếu như đem cho sư phụ
dùng thật, các sư huynh mà biết đem thịt chuột cho sư phụ dùng, còn
không tức giận mà mắng ta hay sao, nghĩ vậy nên vội vàng cự tuyệt.
“Aa! Thất thúc không phải là sợ chuột chứ? Sợ thì thôi, có sao đâu.
Từng này con chỉ đủ cho cha cháu dùng trong năm nay thôi, làm sao còn có mà đem cho người khác dùng nữa ạ! Có muốn cháu cũng không cho đâu.” Ta
cố ý cười nói, vờ như không chú ý đến Mạc Thanh Cốc nghe xong, sắc mặt
biến thành đỏ bừng, biểu tình dị thường xấu hổ.
Mạc Thanh Cốc bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu trước mắt cười đắc chí
giống như con chuột nhỏ, không biết thế có phải tốt hay không nữa,.
Trước đây khi mới lên núi mới chỉ cao ngang thắt lưng mình, hiện giờ đã
cao ngang ngực, còn khiến mình trước kia tưởng rằng chỉ là một nha đầu
rụt rè lễ phép, qua hai năm mới biết được, thì ra nha đầu tưởng như chín chắn trước mặt không hề ít lời.
Khi yên lặng, giống như hoa lan, tuy không thu hút mọi người chú ý
nhưng không thể xem thường, khi cười rộ lên giống như ánh trăng, xinh
đẹp mà không chói mắt, làm cho người ta muốn nhìn không chớp, muốn vĩnh
viễn khiến nàng cười, khiến nàng vui vẻ, bị mấy con chuột dọa cũng không sao, tuy nhiên, không thể để nàng đắc ý mãi được: “Còn cười sao, lỡ như sư phụ nghe được, xem sư phụ xử phạt thế nào.”
“Hừ, lão đạo trưởng sẽ không đâu, vừa rồi thúc thổi sáo sao không sợ, bây giờ mới nói, Thất thúc nói chẳng hợp lý chút nào.” Ta vờ giận,
chống tay ngang eo, không thèm nhìn hắn nữa.
Mạc Thanh Cốc nghe, tay đặt xuống sáo trúc cài bên hông, tịch mịch
nói: “Trước kia hàng năm, vào ngày này các sư huynh đệ đều sẽ đến đây
chúc mừng sinh nhật Ngũ sư ca, bởi vì Ngũ sư ca thích nhất là trúc, quê
huynh ấy rất nhiều trúc, trúc lại là loài văn tĩnh, cao nhã, thà gãy chứ không cong, không sợ phong sương lạnh lẽo, là quân tử trong quân tử.
Khi đó Đại sư huynh tặng bức họa chính tay huynh ấy vẽ, Nhị sư ca tự
mình chuẩn bị tiệc khánh sinh, Tam sư ca cùng đấu kiếm, Tứ sư ca nghĩ
câu đố tài tử, Lục sư ca nghĩ ra một trò chơi mọi người cùng vui vẻ, mà
ta thì mỗi lần đều thổi sáo tặng huynh ấy một