
tiêu, dẫn thuyền của nàng đi tới hướng của
chúng ta, thì căn bản sẽ không gặp phải các nàng, rước lấy trận tai họa này.”
Tiểu Lục hỏi vặn: “Hừ!
Nếu không gặp phải các nàng, sao huynh có thể có cơ hội đến gần Xích Thủy gia?
Cái này gọi là trong họa có phúc!”
Chuyên Húc bất đắc dĩ,
“Được, được, ta cảm ơn muội.”
Tiểu Lục bỗng nhiên thở
dài, sâu kín nói: “Muội chỉ cảm thấy vận mệnh thật thần kỳ, vô số lần ngẫu
nhiên hợp với nhau, lại hướng tới phát triển một cái tất nhiên. Thần Nông thị
và Xích Thủy thị là gia tộc huynh tất nhiên muốn mượn sức, chỉ là không ngờ lại
ngẫu nhiên đến vậy.”
“Muội ấy, cái gì cũng
nhìn thấu, thì ra đúng là vẫn còn tính mơ mộng của con gái!” Chuyên Húc búng
lên trán Tiểu Lục một cái, “Không có ngẫu nhiên thực sự, đều là tất nhiên. Thần
Nông thị và Xích Thủy thị có đứng ở bên ta hay không, không phải dựa vào ngẫu
nhiên, mà là ta có thể gây cho họ cái gì, có ngẫu nhiên hay không, căn bản
không sao cả. Ngẫu nhiên đó chẳng qua là một lớp vải dệt, bao quanh một cái tất
nhiên băng lạnh.”
“Aiz! Ca ca thật sự là
người tỉnh táo, quá lạnh lùng …” Tiểu Lục dẩu môi, tự giễu cười rộ lên, “Thật
tốt, thì ra ta còn có thể nằm mơ.”
Chuyên
Húc dịu dàng sờ sờ đầu nàng. (Tên chương 12 nguyên
văn là: Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Là một câu thơ trong bài Kiêm gia
1, trích Kinh Thi, Khổng Tử. Câu thơ này có nhiều cách dịch, nhưng mình để như
trên, dễ hiểu và sát với truyện hơn. Tiểu Yêu đang ở Cao Tân, bốn bề là biển là
sông, cách xa chàng Cảnh và cả chàng Tương nữa. Tên chương do bạn mdnq dịch
thơ, cảm ơn bạn! Mình không biết dịch thơ, lúc đầu mình dịch là Người con gái
ta nhớ nhung, ở vùng nước biếc một phương cách vời.
Tạ Quang Phát dịch thơ:
Người mà đang nói hiện
thời,
Ở vùng nước biếc cách
vời một phương.)
Hôm nay sẽ có một buổi tụ
hội long trọng, Tiểu Chúc Dung ban phát phần thưởng cho tất cả những người xuất
sắc.
Sáng sớm, Nhục Thu đã ăn
mặc chỉnh tề, mang theo người hầu rời đi.
Tiểu Lục lại không chịu
thức dậy, bị đám Chuyên Húc và A Niệm cứng rắn bắt ép mới dậy rửa mặt, ăn cơm,
Chuyên Húc đưa Tiểu Lục và A Niệm đi tham gia náo nhiệt.
Chuyên Húc nói với Tiểu
Lục: “Thật ra trận đấu thu Xích Thủy vui nhất chính là ngày cuối cùng. Lúc mới
tới, tất cả mọi người đều lo lắng tranh đấu, không ai có tâm tình chơi đùa, bây
giờ các trận đấu đã kết thúc, ngày mai sẽ lên đường về nhà, vừa hay có thể uống
tràn cuồng hoan.”
Tới gần Xích Thủy, Tiểu
Lục phát hiện lời Chuyên Húc nói quả nhiên không sai.
Bên bờ Xích Thủy cỏ vẫn
xanh rờn, giống như một chiếc thảm xanh trải dài, những bông cúc nhỏ màu trắng
và vàng tô điểm trên mặt thảm, đi dọc theo bờ sông, thật giống như đang nhìn
ngắm bức tranh trăm hình thái của chúng sinh.
Một con dê béo đang quay
nướng trên lửa trại, từng vò rượu mạnh được mở ra. Lúc này mới vừa qua buổi
trưa mà đã có người uống say, họ mở rộng áo bào, đón gió mà cười, có người thi
đấu nhảy vào sông Xích Thủy, có người cao giọng hát vang, có người ôm đầu khóc
rống, có người ngã lộn đánh nhau, có người tránh dưới bóng cây đổ xúc sắc đánh
bạc. Xa xa còn có một đám người quây thành vòng, lẫn lộn cả trai lẫn gái, đạp
ca mà nhảy. (Đạp ca là vừa múa vừa hát.)
Ban đầu đạp ca là để chúc
mừng mùa thu hoạch, hiến tế trời đất, mọi người vướng, tụ tập bên nhau, cất cao
giọng hát, lấy tay đánh nhịp, chân đạp theo tiết tấu mà nhảy. Dần dần, hình
thức đạp ca càng ngày càng rộng khắp, mỗi dịp trăng tròn, mọi người sẽ đạp ca
dưới ánh trăng, lúc tiễn biệt, mọi người sẽ đạp ca để tiễn biệt.
Tiểu Lục và Chuyên Húc
dẫn A Niệm chen vào đám người, không ngờ lại gặp Thần Nông Hinh Duyệt. Hinh
Duyệt hiển nhiên là đầu lĩnh trong đám nữ tử, nàng tết tóc gọn gàng hoạt bát,
mặc áo có tay áo hẹp, nắm tay các cô gái, vừa hát vừa nhảy. Mấy nam tử đạp ca
cùng nàng thường nhảy sai nhịp, dẫn tới những tiếng cười vang vui vẻ.
Hinh Duyệt thấy Chuyên
Húc, trên môi tràn ra ý cười, trong mắt lại hàm chứa khiêu khích, nhìn Chuyên Húc
chằm chằm. Không biết là ai đẩy một cái mà Chuyên Húc bị đẩy vào trong đội ngũ
đạp ca. Chuyên Húc không giống những đệ tử quý tộc sống an nhàn sung sướng, hắn
sống ở dân gian nhiều năm, đạp ca từng là trò giải trí tốt nhất trong những đêm
hè, từng có những đêm trăng, các chàng trai ước hẹn, đạp ca vây quanh cô nương
xinh đẹp trong thôn. Rất nhiều nhóm các cô gái đạp ca tới đó. Chuyên Húc cười
cười, tự nhiên nhảy múa theo tiếng ca nhịp điệu, lắc lắc thân thể, xoay eo, lắc
hông, đá chân, giơ tay. Tiếng hát của hắn dễ nghe, dáng người hắn tráng kiện,
bước nhảy của hắn lại tươi đẹp, từng động tác đều toát ra vẻ đẹp hùng mạnh của
phái nam.
Không biết bị nhóm người
dồn lại, hay vì hai người đều có ý, Chuyên Húc và Hinh Duyệt dần dần đối mặt
đạp ca, bị mọi người vây quanh ở giữa, trở thành người múa dẫn đầu.
Tiểu Lục đang hứng thú
nhìn thì A Niệm lại xoay ngoặt người, chen lấn ra khỏi đó, Tiểu Lục chạy nhanh
đuổi theo A Niệm đi ra ngoài. A Niệm vọt tới bờ sông, tức giận nói: “Không bi