
ng thương, bây giờ vẫn còn đang nằm trong
bệnh viện kia kìa!”
“Là do người của cậu quá vô dụng, hay là con tiện nhân kia có ba đầu
sáu tay, đừng nói với tôi A K cậu chỉ có bấy nhiêu năng lực, tôi đưa gấp đôi số tiền, xử lý nó cho tôi.”
A K nói: “Không phải cô ta lợi hại, mà là tên đàn ông bên cạnh cô ta, chị Từ, việc này chị nên nhờ cao thủ khác đi, A K em chỉ là một tay xã
hội đen, không phải là sát thủ liều mạng gì đó.”
Tút tút tút tút… Một tràng âm thanh báo bận, A K đã cúp máy. Từ Giai Oánh bất lực quẳng điện thoại, đi qua đi lại trong phòng…
Mí mắt giật giật liên tục, có dự cảm chẳng lành.
Trong gara của khu cư xá, Nhan Hoan vừa đỗ xe xong, đột nhiên gáy bị
ai đó tàn nhẫn đập một gậy, trước mắt cô tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã
xuống…
Nhan Hoan đầu đau như nứt ra, đến khi tỉnh lại thì đã bị nhét vào ghế sau của một chiếc xe tải nhỏ, một người đàn ông trông dáng vẻ khá khôi
ngô đang ngồi bên cạnh nhìn cô.
Phát hiện cô có dấu hiệu tỉnh lại, hắn ta xách cô như xách một con
gà, hung ác cảnh cáo: “Ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ giết cô.”
Xe bay nhanh trên một con đường ở vùng ngoại ô, cảm giác sợ hãi nhanh chóng lan rộng, Nhan Hoan cảnh giác dịch người ra phía cửa sổ xe, một
tay lần tìm điện thoại, cô hỏi: “Muốn đưa tôi đi đâu?”
Tên đàn ông lực lưỡng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, cười rộ lên rất thô tục, “Đưa cô em đi vui vẻ một chút.” Trên ghế lái đằng trước phát
ra tiếng cười còn dâm đãng hơn.
Nhan Hoan nghe thấy vậy, da đầu run lên, phát hiện ra điện thoại của
mình đã bị bọn chúng lấy đi, trong lòng cô vừa sợ hãi vừa gấp gáp muốn
chạy trốn, cô đẩy cửa xe định nhảy ra, tên đàn ông kia túm chặt tóc cô
kéo giật trở lại. Xe chạy đến một trạm xe buýt, Nhan Hoan dùng móng tay
nhọn cào xước gương mặt đen thui của hắn, cô đập đập cửa sổ thủy tinh
cầu cứu người qua đường. Tên kia xoa mặt chửi thề một câu, một tay hắn
ấn đầu cô ép chặt lên cửa sổ.
Một cỗ Bentley Continental [2'> vọt qua như tên bắn, cản trở tầm mắt phát hiện tội ác của người đi đường.
[2'> Bentley Continental: dòng xe hạng sang của hãng Bentley, Anh.
Trong Bentley Continental màu đen, Lạc Tiểu Anh vươn cổ ra nhìn chiếc xe tải đằng sau, hốt hoảng nói: “Này, mau dừng xe. Trong chiếc xe đằng
sau kia có một cô gái đang bị người ta đánh!” Cảm nhận tốc độ xe trong
giây lát tăng lên, Lạc Tiểu Anh ngồi trở lại, nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế lái: “Có người đang cần sự giúp đỡ, mau giúp cô ấy đi.”
“…”
“Anh đừng có máu lạnh như vậy được không?”
“…” Người đàn ông lạnh lùng trên ghế lái làm ngơ lời cô, ánh mắt thâm trầm chăm chú vào con đường phía trước.
“Hạ Thiệu Nhiên!” Lạc Tiểu Anh nóng nảy.
…
Nhan Hoan bị đưa đến một ngôi biệt thự bỏ hoang ở ngoại ô, một tên
đàn ông cao lớn thô kệch dã man xé rách quần áo cô, cô ra sức kháng cự,
hậu quả là nhận lại những cú đấm đá hung ác của hắn, một tên khác mở máy quay kĩ thuật số, ghi lại hành động tàn bạo khiến người xem căm phẫn.
Nhan Hoan bị lột hết quần áo chỉ còn lại nội y run rẩy bám trên
người, cảm giác bị bàn tay thô ráp, cái miệng bẩn thỉu xâm phạm khiến
trái tim cô như chết lặng.
Tên đàn ông rời khỏi người cô, đứng dậy, thở hổn hển cởi thắt lưng,
hắn tụt quần giải phóng vật xấu xí ghê tởm. Tên đồng bọn đang cầm máy
quay thúc giục hắn: “Mẹ nó, mày nhanh lên đi, ông sắp nghẹn chết rồi.”
Nói xong bàn tay to của hắn sờ xuống đũng quần xoa xoa vài cái. Nhan
Hoan trừng mắt kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cô sinh ra
cảm giác tuyệt vọng trước nay chưa từng có, dường như sẽ không còn được
gặp lại Tiêu Trạch, cũng sẽ không thể yêu anh được nữa. Cô cắn răng gằn
từng chữ với tên đàn ông: “Tao sẽ giết chúng mày, tao nhất định sẽ giết
chúng mày.”
Ánh mắt chết chóc của cô khiến tên kia giật mình cả kinh, hơi e sợ,
nhưng đầu óc hèn hạ của hắn đã sớm bị ăn mòn, hắn gấp gáp cởi quần vứt
sang một bên, bộ dạng bất chấp tất cả bổ nhào vào Nhan Hoan, đột nhiên
hắn đau đớn thét lên một tiếng.
Cùng lúc với tiếng thét thống khổ của tên đó, một giọt máu nhỏ xuống
gương mặt trắng bệch như tờ giấy của Nhan Hoan, máu ấm áp khiến cô sững
sờ, nhưng chỉ một giây sau, con tim như sắp chết lại lóe lên một tia hi
vọng.
Có người đến cứu cô sao?
Nhan Hoan ra sức đẩy cái đầu bị thương của hắn ra, cầm quần áo đã bị xé rách che chắn cơ thể mình.
Tên cầm máy quay trông thấy đồng bọn bị tấn công, ban đầu là sững sờ, đến khi nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao gầy xuất hiện, hắn
mới lộ vẻ xem thường, lắc lư thân mình lực lưỡng tiến đến, quát: “Khốn
kiếp, mẹ mày muốn chết à!”
Hạ Thiệu Nhiên liếc mắt qua cô gái vừa bị cường bạo, nhận ra Nhan
Hoan, vẻ tàn ác trong đáy mắt anh phút chốc càng đậm, nắm đấm kêu lên
răng rắc, chỉ một quyền đã đánh ngã lên đàn ông vừa xông tới, hắn ngã
sấp xuống vô cùng thảm hại, máy quay rơi trên đất. Lúc này, tên đàn ông
bị thương ở đầu ban nãy đã bò lên khỏi mặt đất, Nhan Hoan đứng bật dậy,
quần áo rách rưới rơi ra, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, cô quơ lấy chiếc
ghế tròn ba chân bên cạnh, điên cuồng nện vào người hắn,