
bầu trời nặng trĩu mây đen, hít
một hơi thật sâu.
Dự báo thời tiết nói tối nay có tuyết, sắp rơi rồi sao?
Điện thoại trong túi áo đổ chuông dồn dập. Tiêu Trạch ném đầu lọc
thuốc, giẫm tắt lửa, anh ấn phím nghe, mở miệng nói: “Em gái anh đang bị người ta ức hiếp ở phố ăn mày.”
Không đợi tiếng gầm rống của Lãnh Ngự Thần vọng tới, Tiêu Trạch đã
cúp máy, một lần nữa đá cửa đi vào trong. Tên ăn mày cởi chuồng đang
chuẩn bị nhắm cái vật ghê tởm của hắn vào nơi đã được mở rộng, đột nhiên có thứ gì đập vào người hắn, quay đầu lại, là hai xấp tiền mặt.
Tiêu Trạch lạnh lùng nói: “Cầm lấy tiền, cút mau.”
Đám ăn mày kéo quần, chỉnh lại vạt áo rồi nhặt tiền chạy đi, Lãnh
Tiểu Mạn không một mảnh vải che thân khóc nức nở chỉ trích Tiêu Trạch:
“Anh không phải người, anh không phải người!”
Tiêu Trạch dùng mũi giày hất áo quần trên mặt đất che đi nơi nhạy cảm của cô ta, nói: “Lúc sai khiến người khác làm hại Nhan Hoan, cô là
người ư?”
Nghĩ đến việc ác mà mình đã làm, Lãnh Tiểu Mạn không phản bác được, chỉ còn biết lau nước mắt.
Tiêu Trạch khều cái cằm nhọn của cô ta, nhìn gương mặt vương đầy nước mắt, hỏi: “Sợ sao? Có cảm nhận được sự tuyệt vọng mà bất lực phản
kháng, sợ hãi đánh mất chính mình nhưng chỉ còn biết để mặc kẻ khác ức
hiếp không? Tôi đã nói sẽ khiến cô phải trả một cái giá gấp đôi để bù
lại những tổn thương cả về thể xác và tinh thần mà cô đã gây ra cho Nhan Hoan, nhưng chỉ một lần này.
Từ nay về sau, cô mà còn dám động vào cô ấy, tôi nhất định sẽ hoàn
trả lại cho cô gấp mười lần. Tiêu Trạch tôi nói được làm được, không sợ
thì cứ thử xem.”
Buông cằm cô ta, Tiêu Trạch nhìn cô ta một lần cuối cùng bằng ánh mắt khinh miệt, không thèm quay đầu lại, rời khỏi căn nhà ám bầu không khí
nhơ nhuốc.
Cho đến khi tiếng động cơ xe xa dần, Lãnh Tiểu Mạn mới hoàn toàn sụp
đổ, gào khóc mãi đến tận lúc Lãnh Ngự Thần chạy đến. Lãnh Ngự Thần có tự chủ tốt đến đâu cũng không thể tha thứ được cho kẻ đã ức hiếp em gái
mình, đôi môi mỏng phun ra từng từ lạnh buốt.
“Tiêu Trạch làm?”
Lãnh Tiểu Mạn chỉ khóc.
“Rốt cuộc có phải hắn hay không?”
Lãnh Tiểu Mạn lắc đầu.
“Vậy là ai?”
“Hu hu…”
“Rốt cuộc là kẻ nào làm?” Lãnh Ngự Thần gầm lên một tiếng, Lãnh Tiểu
Mạn sợ tới mức im bặt, sau đó khóc không ra tiếng, thút thít kể lại toàn bộ sự việc, ngay cả chuyện cô ta sai người cưỡng bức Nhan Hoan như thế
nào cũng kể lại hai năm rõ mười.
“Loại chuyện bẩn thỉu như vậy mà em cũng làm được, Lãnh Tiểu Mạn, sao em có thể như vậy?” Lãnh Ngự Thần một tay chống nạnh, một tay ấn mạnh
nơi thái dương đau buốt, bắt đầu quở mắng.
Lãnh Tiểu Mạn tủi thân vừa khóc vừa kể: “Em cũng hối hận sợ muốn
chết, suýt nữa đã bị mấy tên ăn mày… Hu hu… Em chỉ vì nghe lời mẹ nên
mới dám làm, hu hu…”
Cái gì?
“Là mẹ bảo em làm như vậy?” Mẹ sai con gái thuê kẻ xấu hãm hại người
khác? Lãnh Ngự Thần hoàn toàn phẫn nộ, cực kỳ thất vọng với người mẹ Từ
Giai Oánh, anh kéo em gái rời khỏi căn nhà dơ bẩn hôi hám đến ngạt thở.
Trong biệt thự của Lãnh gia, Từ Giai Oánh đang hí hoáy một chiếc áo
khoác lông mẫu mã mới nhất mùa đông này. Lãnh Ngự Thần sắc mặt u ám kéo
Lãnh Tiểu Mạn bước nhanh qua đại sảnh, đi thẳng tới trước mặt Từ Giai
Oánh, bà ta đang mải ngắm nghía chiếc áo khoác lông nên không chú ý tới
hai người. Lãnh Ngự Thần giật phắt chiếc áo trong tay bà ta, ném sang
một bên.
“Làm gì vậy?” Từ Giai Oánh hét lên, đến khi nhìn thấy Lãnh Tiểu Mạn
toàn thân bẩn thỉu, áo quần xộc xệch, vành mắt đỏ hoe, bà ta bỗng biến
sắc, tiến đến hỏi: “Tiểu Mạn, con ranh này! Làm sao đây, đánh nhau với
người ta à?”
“Đánh nhau? Hừ!” Lãnh Ngự Thần hừ lạnh, “Con gái bảo bối của mẹ suýt
nữa đã bị người ta cưỡng bức.” Nghe thấy hai chữ kia, Lãnh Tiểu Mạn lại
bật khóc òa lên.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì?” Từ Giai Oánh kích động kêu lên.
“Còn không phải do mẹ xúi giục sao?” Lãnh Ngự Thần không hề nể mặt mẹ mình, nghiêm nghị chỉ trích: “Mẹ không sợ dính líu đến pháp luật, ngấm
ngầm trả thù Diêu Bội Bội thì thôi, nhưng Tiểu Mạn mới bao nhiêu tuổi,
mẹ lại giật dây nó đi làm chuyện phạm pháp, đây chính là cách mẹ giáo
dục nó có phải không? Mẹ là mẹ của nó, sao có thể bảo nó đi làm những
chuyện như vậy, cứ tiếp tục thì sớm muộn gì nó cũng sẽ bị mẹ tự tay đưa
vào nhà giam.”
Từ Giai Oánh đang xót con gái, lại phải nghe con trai lớn tiếng chỉ
trích, bà ta nổi cáu: “Mẹ xúi giục nó cái gì? Sao anh có thể nói mẹ như
vậy, mẹ là mẹ của anh, hỗn xược!” Bà ta kéo Lãnh Tiểu Mạn đang khóc dậy, bực bội hỏi: “Mẹ xúi giục mày cái gì? Hả? Mày nói đi, khóc khóc khóc,
chỉ biết khóc, đồ vô dụng!”
Lãnh Tiểu Mạn nức nở nói: “Không phải mẹ bảo con thuê người quay lại
cảnh Nhan Hoan bị cưỡng bức, để ép mẹ con chị ta cút khỏi thành phố C
sao?”
“Mẹ bảo mày làm như thế bao giờ, con ranh này…” Tiếng phản bác của Từ Giai Oánh càng lúc càng nhỏ, chợt nhớ tới buổi tối hôm đó, từ buổi đấu
giá trở về, bà ta đã cãi nhau với Lãnh Thế Hùng một trận, tâm tình xấu
hình như đã buột miệng nói ra câu gì đó.
Là những lời này sao? Khi ấy giận dữ cực độ nên mới nói mà không suy