
hết phát này
đến phát khác, tên kia đau đớn gào thét không ngừng.
Hạ Thiệu Nhiên giữ lấy cô như đang phát điên, từ từ cạy mở ngón tay cô đang nắm chặt chiếc ghế, nói: “Đừng làm bẩn tay cô.”
Tức thì vành mắt Nhan Hoan đỏ hoe. Con mắt lạnh lẽo của Hạ Thiệu
Nhiên đảo qua những vết thương trông mà giật mình đau xót, đáy mắt nổi
lên bão táp đáng sợ, anh cởi áo khoác bọc vào người cô, ôm chặt lấy thân thể cô bởi vì nhục nhã, bởi vì sợ hãi, bởi vì căm hận mà run rẩy không
thôi, trấn an nói: “Đừng sợ, không sao cả rồi!”
Hai mắt Nhan Hoan rơm rớm, cô gật đầu, thầm biết ơn vận may của mình, trong lúc tuyệt vọng đến cực độ đã được người đến cứu.
Hai tên kia lúc này đã bò dậy, con dao găm lóe sáng trên tay, hắn vừa chửi rủa vừa xông về phía Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên nhìn chòng
chọc hai kẻ đang lao vào mình, trong ánh mắt hiện lên sắc màu chết chóc, một con dao từ ống tay áo rơi xuống lòng bàn tay, lưỡi dao sáng bóng
khiến Nhan Hoan lạnh người, người đàn ông bình thường trầm mặc ít nói
lập tức hóa thân thành ác quỷ khát máu.
“A!”
Âm thanh bén nhọn vang lên, một tên bịt lấy cái miệng đang không
ngừng chảy máu, vẻ mặt đau đớn cùng cực, lưỡi dao trong tay Hạ Thiệu
Nhiên dính một vệt máu đỏ sậm. Nhưng chỉ một giây sau, lưỡi dao dính máu lại một lần nữa đâm vào hai con mắt của tên đàn ông vừa bị chém đứt
miệng đang tru tréo. Hai mắt trở thành hai lỗ máu, môi bị rách làm máu
nhiễm lên hàm răng đỏ lòm, nhìn thật khủng khiếp đáng sợ. Không phải ai
cũng có năng lực tâm lý siêu phàm để có thể chứng kiến cảnh tượng đẫm
máu khủng bố như vậy.
Nhan Hoan co rúm vào một góc, toàn thân choáng váng, ánh mắt đăm đăm nhìn bàn tay Hạ Thiệu Nhiên đang cầm lưỡi dao nhuốm máu.
Những tiếng khóc rống nức nở không ngừng vang lên, tên đàn ông khắp
người đầy máu co quắp trên mặt đất. Tên còn lại nhìn thấy cảnh tượng
kinh hoàng cùng với ánh mắt hung ác khát máu của Hạ Thiệu Nhiên, hắn run run chân lùi lại, dao găm trong tay rơi xuống đất, quá sợ hãi lập tức
xin tha. “Đại ca, tôi sai rồi, xin anh hãy tha cho tôi.”
Hạ Thiệu Nhiên không nói gì, như thần chết cầm lưỡi dao nhuốm máu
bước từng bước tới gần. Tên đàn ông vô cùng khiếp sợ, gương mặt nhăn
nhó, hắn siết chặt nắm đấm, chuẩn bị vung tay đánh cược một lần, liều
mạng lao thân mình vạm vỡ về phía Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên dễ dàng chế ngự hắn, tên kia thét lên một tiếng rợn người.
Lạc Tiểu Anh cảm giác bất an, không nghe lời chạy vào trong, nhìn
thấy Hạ Thiệu Nhiên đang đâm lưỡi dao sắc bén vào mắt tên kia, sau đó
lại kéo lê lưỡi dao trượt xuống dưới miệng…
“Đừng!”
Lạc Tiểu Anh sợ hãi hét lên ngăn cản.
Hạ Thiệu Nhiên dừng tay, con dao sắc nhọn đâm vào màn hình máy quay,
chân phải hất lên, chiếc máy với con dao đang cắm trên đó tức thì rơi
vào tay anh.
…
Cho dù vết thương trên người đang rỉ máu, cho dù đầu tóc rối bời, bộ
dạng vô cùng thảm hại, Nhan Hoan cũng không muốn bị bất kỳ người xa lạ
nào chạm vào, cho dù là nữ giới cũng không được.
Bàn tay Lạc Tiểu Anh ngừng giữa không trung rồi lại rụt trở về, cô
đứng dậy khỏi ghế sô-pha, một lát sau quay lại với một cốc nước ấm, đưa
về phía Nhan Hoan, “Uống chút nước nhé.”
Nhan Hoan không nhận, chỉ nhìn chằm chằm vào cốc nước đến khi hốc mắt dần dần đỏ hoe, Lạc Tiểu Anh buông cốc nước, ngồi xuống, cùng cô chờ
đợi người sắp đến đón cô.
Cửa dưới nhà bị ai đó đạp tung, phát ra tiếng vang rất lớn, vừa trông thấy người tới, Nhan Hoan đứng bật dậy khỏi ghế, nước mắt như những hạt ngọc tuôn xuống không ngừng.
Lạc Tiểu Anh cũng đứng dậy theo, nhìn người đàn ông anh tuấn cao lớn, ánh mắt hoảng loạn, hô hấp dồn dập ở cửa ra vào.
“Nhan Hoan!” Tiêu Trạch vội vã bước tới, ánh mắt như tia X quang xem
xét kỹ càng, góc trán có vệt máu đã khô, gương mặt sưng tấy khiến anh
phát hỏa, muốn giết người ngay lập tức.
“Em muốn về nhà…” Nhan Hoan gạt nước mắt nói: “Đưa em về nhà.”
“Đừng khóc, chúng ta về nhà.”
Hạ Thiệu Nhiên tắm rửa thay quần áo xong, khoan khoái xuống lầu, bộ
dạng này của anh khiến người ta không thể liên tưởng nổi tới kẻ lạnh
lùng tàn bạo khát máu vô tình trước đó.
Tiêu Trạch trịnh trọng nói lời cảm ơn, Hạ Thiệu Nhiên không có ý
nhận, hất hất cằm về phía Lạc Tiểu Anh: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn cô ấy.”
Hạ Thiệu Nhiên không nói thì Tiêu Trạch cũng không để ý bên cạnh
sô-pha còn có một cô gái xinh xắn đáng yêu đang đứng. Tiêu Trạch cảm ơn, Lạc Tiểu Anh ngại ngùng không nhận.
Tiêu Trạch không lãng phí thời gian suy đoán quan hệ giữa cô và Hạ Thiệu Nhiên, cảm ơn xong liền dẫn Nhan Hoan rời đi.
Trong phòng tắm, Tiêu Trạch dịu dàng lau rửa thân thể Nhan Hoan, khi
bôi thuốc, vô số vết xanh tím như bức anh đến phát điên, cô gái mà chính anh còn không nỡ bắt nạt, sao có thể dễ dàng tha thứ cho kẻ nào đã tùy
tiện ức hiếp. Vất vả lắm mới dỗ được cô đi ngủ, lúc này Tiêu Trạch mới
gọi điện cho Hạ Thiệu Nhiên.
“Biết là ai làm không?” Giọng Tiêu Trạch lạnh tới mức như có thể khiến ta nghe thấy tiếng những cục băng đá rơi lộp bộp.
“Lãnh Tiểu Mạn.”
“Mấy người?”
“Hai tên, tôi đã trừ khử giúp cậu, còn Lãnh T