
nghĩ, lại bị con gái tưởng là thật. Bà ta chột dạ liếc nhìn con trai,
hất cằm, khoanh tay trước ngực nói: “Cứ coi như là mẹ bảo nó làm đấy thì sao, tất cả là vì tốt cho ai chứ?”
Móng tay dài nhọn thô lỗ chọc vào trán Lãnh Tiểu Mạn và ngực Lãnh Ngự Thần, Từ Giai Oánh tỏ ra rất thản nhiên. “Anh cho rằng mẹ muốn làm cái
chuyện thất đức này lắm sao? Cho rằng mẹ trời sinh ra đã hèn hạ muốn làm kẻ thứ ba lắm sao? Nếu không phải để bảo vệ cho hai đứa có thể thuận
lợi thừa hưởng tài sản của Lãnh gia, thì việc gì mẹ phải hao tổn tâm
trí, giở thủ đoạn để tổng cố mẹ con cô ta đi chứ?”
Bà ta lảo đảo đi tới bên cạnh Lãnh Ngự Thần, hai mắt đỏ hoe, từng câu từng chữ như kể lể nỗi khổ tâm của mình, “Ông bố ác quỷ kia của anh
chết sớm, mẹ một thân một mình nuôi anh chẳng dễ dàng gì, để tạo điều
kiện cho anh được học trường tốt nhất, để anh không phải lo ăn lo mặc
như những đứa trẻ khác, mẹ nhẫn nhịn chịu đựng bị người ta chửi rủa là
quyến rũ đàn ông đã có vợ, anh không hiểu nỗi khổ tâm của mẹ thì thôi,
lại còn lớn tiếng quát mắng, tỏ thái độ với mẹ, dù mẹ có xấu xa thế nào
thì cũng là mẹ của anh!”
Sắc mặt Lãnh Ngự Thần tái nhợt, anh nói: “Chính bởi vì mẹ là mẹ của
con, cho nên con mới nhịn đến bây giờ. Cũng may chuyện mẹ thuê kẻ xấu
lần trước đã bị con ngăn lại, nếu như Nhan Hoan thực sự xảy ra chuyện
không hay, cho dù con có che chắn cỡ nào thì Tiêu Trạch và Diêu Bội Bội
cũng sẽ không bỏ qua cho mẹ.”
Từ Giai Oánh giơ cả hai tay lên, trợn trừng hai con mắt ngạo mạn:
“Bọn chúng có thể làm gì mẹ, cùng lắm thì liều một phen cá chết lưới
rách.”
“Cá chết lưới rách?” Lãnh Ngự Thần nhếch môi gật đầu châm chọc, bất
chợt quay lại gầm lên: “Có phải mẹ đã quên vết sẹo trên đùi kia vì đâu
mà có, cho dù có liều cả Lãnh gia, cộng thêm tính mạng của con, mẹ không không đấu lại người ta đâu.”
Từ Giai Oánh hoảng hồn, vết thương trên đùi lại đau nhức, chẳng lẽ
vết thương đó có liên quan đến Diêu Bội Bội, ông trời ơi! Tên đàn ông
khủng bố, con cá mập khủng bố!
Thông tin bất ngờ khiến bà ta chấn động không nói nên lời, toàn thân
lạnh như băng, như thể cả người vừa ngã xuống một bể bơi đầy đá lạnh.
Lãnh Ngự Thần kìm nén cơn giận: “Vốn từ hôm qua Hoa Thần đã ngừng đả
kích Lãnh Thị, nhưng bây giờ xem ra… Lãnh Thị sắp đi đến hồi kết rồi.”
Lãnh Ngự Thần ngẩng đầu, nhìn chiếc đèn pha lê xa xỉ lộng lẫy giữa
căn nhà lạnh lẽo, giọng nói bùi ngùi: “Mẹ, con thà rằng theo mẹ bôn ba
tứ phương, trải qua quãng thời gian vất vả, cũng không muốn miễn cưỡng
sống trong chiếc lồng giam tráng lệ này, không muốn mang thêm cái họ
Lãnh chẳng hề có huyết thống.”
Không có tiền nhưng chí ít còn có tôn nghiêm, anh vẫn có thể ngẩng
cao đầu mà sống, vẫn có thể lớn tiếng phản bác khi Nhan Hoan chỉ trích
anh dựa dẫm vào Lãnh Thị, đây tất cả là do chính bản thân anh nỗ lực mà
có được.
“Con sẽ lấy Nhan Hoan, nắm bốn mươi phần trăm cổ phần công ty, xin mẹ từ nay về sau đừng gây phiền toái cho cô ấy nữa.”
“Không được, mẹ không đồng ý.” Từ Giai Oánh khôi phục sắc mặt nghiêm
nghị, “Lấy ai thì lấy, nhưng không thể lấy con tiện nhân đó.”
“Đối với mẹ, chỉ cần giành được cổ phần thì con lấy ai mà chẳng được, tại sao không thể lấy Nhan Hoan?” Lãnh Ngự Thần hỏi ngược lại: “Vậy mẹ
nói xem làm thế nào mới nắm được cổ phần, thuê người giết người, tìm
người quay cảnh cưỡng bức cô ấy? Đây là xã hội có pháp luật, làm việc
xấu sẽ phải trả giá đắt, con lấy cô ấy, tất cả của cô ấy đương nhiên sẽ
là của con, đây là cách giải quyết hợp lý và hợp pháp nhất.”
Bên ngoài tuyết trắng phiêu diêu, Lãnh Thế Hùng đứng ngoài cửa nghe thấy tất cả, đáy lòng lạnh giá…
Lúc Nhan Hoan tỉnh lại thì thấy mẹ đang ngồi bên cạnh giường nhìn cô
bằng ánh mắt dịu dàng, cô chống người ngồi dậy, vành mắt thoáng chốc đỏ
hoe.
Diêu Bội Bội ghé lại, xót xa vuốt ve gương mặt sưng tấy của con gái,
nói: “Hôm đó nhìn con kéo đàn, mẹ cảm thấy thật mừng vì quyết định trở
lại thành phố C của mình, nhưng bây giờ, mẹ không nghĩ như vậy nữa.
Vì chuyện giữa người lớn mà liên lụy tới con thế này, thật sự mẹ đau
lòng lắm, cũng may không sao cả, nếu không thì mẹ sẽ giết người. Hoan
Hoan, thực ra con không biết, trước đây mẹ cũng không hề muốn nhằm vào
Lãnh Thị, đã dự định quay về nước Anh, nhưng bọn họ đã có lòng muốn giữ
mẹ lại như vậy, mẹ cũng sẽ theo hầu đến cùng.”
“Mẹ!” Nước mắt lã chã tuôn rơi, Nhan Hoan nhào vào lòng mẹ, không
ngừng nhỏ lệ, “Con rất hận họ, hận không thể giết chết bọn họ.”
“Giết người rất dễ dàng, nhưng chúng ta không thể làm như vậy, làm vậy thì hời cho bọn chúng quá.”
Bây giờ Diêu Bội Bội đã không còn là người phụ nữ yếu đuối dễ dàng bị người ức hiếp năm xưa.
Tiêu Trạch về rồi, Diêu Bội Bội mới đi.
Lúc Tiêu Trạch tiễn bà xuống xe, Diêu Bội Bội hỏi: “Quyết định chưa?”
Tiêu Trạch hạ quyết tâm trịnh trọng gật đầu: “Đã quyết định.”
*
Tiêu Trạch đẩy cửa phòng ngủ, trông thấy Nhan Hoan đang quay lưng về
phía anh, thân mình co ro trên giường như con tôm nhỏ. Anh cởi áo khoác, đi tới ôm cô vào lòng.
“Anh đi đâu vậy?” Nhan Hoan hỏi.
Tiêu Trạch gạt lọ