XtGem Forum catalog
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322350

Bình chọn: 10.00/10/235 lượt.

ch đợi thời trở lại [5'> cũng sẽ chính là

ngày cưới Nhan Hoan về nhà.”

[5'> Câu gốc là “Đông Sơn tái khởi” – một thành ngữ của Trung Quốc:

chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo

ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo

dựng sự nghiệp.

Lúc Tiêu Trạch quay lại Tần Vũ thu dọn đồ đạc Nhan Hoan cũng đi cùng, từ công tử quyền quý biến thành kẻ nghèo túng sa cơ, trên mặt anh không hề hiện vẻ chán nản, vẫn vừa cười cười nói nói với Nhan Hoan vừa thu

thập đồ đạc trong văn phòng.

Nhan Hoan ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhung màu

đỏ có những sợi tua vàng trang trí, mở ra xem, hóa ra là một chiếc vòng

cổ kim cương, hai mắt cô sáng rực, vội gọi Tiêu Trạch, “Ha! Xem em tìm

được cái gì này.”

“Cái đó là hồi trước đấu giá mua được, không có ai để tặng nên đành

cất vào tủ.” Tiêu Trạch liếc một cái, sau khi xếp các vật dụng thường

ngày vào thùng, anh cầm lấy chiếc vòng nạm đầy kim cương, mở chốt, vén

mái tóc dài của Nhan Hoan, cúi đầu đeo lên cho cô.

“Thay đổi cách thức để nói lên mình vẫn còn rất trong sáng à?” Nhan

Hoan lầm bầm: “Nghe nói trước kia anh thường xuyên làm loại chuyện này.”

Tiêu Trạch véo nhẹ mặt cô, “Trước kia bức bối muốn công ty sụp đổ để

thỏa mối hận trong lòng, bây giờ đã thật sự đổ vỡ nhưng lại chẳng hề

thấy vui vẻ chút nào.” Nhìn quanh căn phòng anh đã quanh quẩn mấy năm

qua, trong lòng cực kỳ không nỡ.

Nhan Hoan sờ sờ chiếc vòng cổ, nói: “Pierce đã từng nói, chỉ có người đàn ông chân chính đứng trên đỉnh thế giới mới xứng đáng có được con

gái ông. Tiêu Trạch, văn phòng này quá nhỏ đối với anh.”

“Em nói đúng, đối với anh mà nói, văn phòng này quá nhỏ.” Lần cuối

cùng nhìn lại nơi mình đã gắn bó vài năm, Tiêu Trạch lưu luyến ôm thùng

giấy, nắm tay Nhan Hoan đi ra cửa, Amy đã thu xếp xong đồ của mình từ

lâu, trề môi phàn nàn: “Ông chủ, tác phong chậm chạp quá!”

“Amy!” Nhan Hoan thấy cô ôm một chiếc hộp, hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

“Ông chủ đi rồi, tôi còn ở đây làm gì!” Amy nói.

“Hồ đồ!” Tiêu Trạch mắng khẽ, “Tôi là bất đắc dĩ mới phải rời khỏi

đây, cô thì khác. Không có công việc này, bạn trai cô phải làm thế nào,

cô lấy gì đóng tiền viện phí, đi, quay về mau.”

Amy mếu máo, “Vậy ông chủ đi rồi thì phải làm sao? Để Nhan tiểu thư

nuôi anh à? Không phải anh sẽ bắt đầu cố gắng một lần nữa sao, tôi cảm

thấy mình sẽ không bao giờ gặp được ông chủ tốt như anh, cho nên ông

chủ, tôi muốn cùng anh gây dựng lại sự nghiệp, có được không?”

Amy ngước đôi mắt tha thiết nhìn Nhan Hoan, Nhan Hoan chọc chọc Tiêu Trạch. Tiêu Trạch không vui nói: “Tùy cô.”

Những người thường ngày chịu ân huệ của Tiêu Trạch đều tới tiễn anh, ở cửa thang máy bất ngờ gặp phải Tổng giám đốc điều hành mới nhậm chức

tới thị sát công ty – Lãnh Ngự Thần.

Hai người đàn ông vô cùng không vừa mắt đối phương, đứng song song

với nhau, Lãnh Ngự Thần rất ghen tị vì Tiêu Trạch có thể tùy ý ôm Nhan

Hoan bất cứ lúc nào, con mắt lạnh lùng của anh ta đảo qua thùng giấy

trong tay Amy, bắt đầu chế giễu Tiêu Trạch: “Sa sút thành như vậy m vẫn

có người sẵn lòng đi theo, sức hấp dẫn của Tiêu Trạch cậu quả thực không nhỏ!”

“Chẳng còn cách nào, dù như vậy vẫn cứ được hoan nghênh.” Tiêu Trạch

không hề nản lòng vì thất bại, trái lại rất đắc ý nói: “Lãnh Ngự Thần,

anh thắng, nhưng tôi không quan tâm, bởi vì tài sản lớn nhất của tôi là

đây.” Nắm bàn tay Nhan Hoan thật chặt, Tiêu Trạch cúi đầu hôn cô.

Nhan Hoan cũng rất phối hợp ngước nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào.

Dáng vẻ tươi cười đó Lãnh Ngự Thần chưa bao giờ được thấy.

“Tôi nhớ có người từng nói, cho dù đứng trên đỉnh thế giới mà bên

cạnh không có ai thì con tim vẫn trống rỗng. Lãnh Ngự Thần, thực ra anh

mới chính là kẻ thua cuộc.” Tiêu Trạch đụng vai anh ta, nghênh ngang rời đi, Amy cũng hất cằm kiêu ngạo bỏ đi.

Lãnh Ngự Thần tức giận đến nỗi nắm đấm kêu răng rắc.

Anh ta là người giàu có nhất nhưng cũng là kẻ bần cùng nhất.

Lòng trống trải còn đáng sợ hơn nhiều so với túi tiền trống rỗng.

“Triển Dương.”

“Vâng thưa Lãnh tổng.”

“Tôi không muốn thấy có kẻ nào chìa tay giúp đỡ Tiêu Trạch.”

“Vâng.”



Người ta có lẽ không ngờ vụ án của Lãnh Thế Hùng và Tiêu Kiến Đông

lại được điều tra rõ ràng như thế, bản án nhanh chóng được mở phiên tòa

thẩm tra, thủ phạm chính Lãnh Thế Hùng bị phán năm năm tù giam, tòng

phạm Tiêu Kiến Đông do chủ động đầu thú cộng với các mối quan hệ của Hạ

Thiệu Nhiên nên chỉ bị xử hai năm và được hoãn thi hành.

Ngày thứ hai sau khi Tiêu Kiến Đông xuất viện, trang viên Tiêu thị xa hoa cùng với mấy ngôi biệt thự đứng tên Tiêu Trạch và mấy chiếc xe sang trọng đắt tiền đã bị bán đấu giá, Tiêu Trạch đưa cha tới Bình Hồ Động.

Lúc xe chạy tới cửa, Tiêu Kiến Đông ngồi trên hàng ghế sau bỗng cảm

thấy chấn động, ông được quản gia Dương Bá đã đi theo nhiều năm dìu

xuống xe, nhìn căn nhà quen thuộc mà lạ lẫm khiến Tiêu Kiến Đông tức

cảnh sinh tình.

Đây là nơi một nhà ba người họ đã sống trước khi Tần Vũ được sáng

lập, tuy khoảng sân nhỏ bây giờ đã được cải tạo, nhưn