
m xinh đẹp là đương nhiên, hơn nữa, có anh rồi, con trai nhà nào có thể lọt vào mắt em được chứ.”
Nhan Hoan bắt chước cách nói của anh, lại bị Tiêu Trạch ôm ghì vào
lòng hôn ngấu nghiến một trận, rời khỏi môi cô, anh thở nặng nề nói:
“Quà sinh nhật của anh đâu?”
Nhan Hoan đỏ mặt kéo chiếc váy hơi xộc xệch lên che đi phần ngực, ra vẻ bí mật, “Đến lúc đó anh sẽ biết!”
“Anh muốn xem xem rốt cuộc em tặng anh thứ gì hay ho.” Bàn tay to véo nhẹ hai cái lên nơi tròn trịa mềm mại, Nhan Hoan nhíu mày cắn môi, cơ
thể bây giờ vô cùng nhạy cảm, sự đụng chạm của anh làm cô như muốn nhũn
ra.
Rất nhiều người nhận được thiệp mời của Tiêu Trạch, đồng nghiệp, bạn
bè thân thiết, ngay cả kẻ đối địch Lãnh Ngự Thần cũng nhận được.
Từng chiếc limousine [1'> xa hoa lần lượt đỗ lại trước cổng T98, hôm
nay bảo vệ cũng ăn mặc chỉn chu vô cùng trang trọng. Lúc Tiêu Trạch tự
nhiên ôm Nhan Hoan đi vào đại sảnh, không khí cả hội trường lập tức sôi
sục.
[1'> Limousine: một loại xe khách sang trọng, có thân xe dài và nội thất tiện nghi bên trong.
Tiêu Trạch chào hỏi một nhóm bạn bè, Nhan Hoan bị đám khách mời nữ kéo sang một bên bắt đầu tán gẫu.
Nhân viên phục vụ quán bar mang một hộp quà được gói đẹp đẽ đưa cho
Tiêu Trạch đang nói chuyện phiếm với khách khứa, “Tiêu tiên sinh, một vị tiên sinh nhờ tôi chuyển món quà này cho ngài, người đó nói món quà này ngài nhất định phải tự tay mở ra.”
Tiêu Trạch nghi hoặc nhận lấy hộp quà, mở ra. Ngay khi giấy gói được
xé ra, trong lòng Tiêu Trạch lập tức đan xen bao cảm giác đắng cay ngọt
bùi. Anh giữ lấy tay nhân viên phục vụ, vội vàng hỏi: “Vị tiên sinh đó
đang ở đâu? Anh ta trông như thế nào?”
Nhân viên phục vụ hơi giật mình, lắp bắp nói: “Vị tiên sinh đó đã đi
rồi, anh ta rất cao, rất tuấn tú, khi cười còn lộ ra hàm răng trắng
sáng.”
Đúng lúc này, với tư cách người chủ trì, Bạch Diệc Phong mời Tiêu
Trạch lên sân khấu phát biểu, Tiêu Trạch chấn chỉnh lại cảm xúc rồi đi
lên.
Khách khứa nhao nhao ngồi xuống. Nhan Hoan ngồi cùng bàn với Tiêu
Kiến Đông, bên cạnh là Hạ Thiệu Nhiên và Lạc Tiểu Anh, tiếp đó là Tống
Thế Phong và Amy, Bạch Diệc Phong, Lãnh Ngự Thần đã ngồi yên vị ở hàng
ghế trước.
Tiêu Trạch Âu phục chỉnh tề đi tới cầm lấy micro, nhìn một lượt khách khứa đa phần là bạn bè thân thiết, nói: “Hôm nay là sinh nhật của Tiêu
Trạch tôi, cảm ơn mọi người đã tới tham dự buổi tiệc, cảm ơn Bạch Diệc
Phong đã cung cấp địa điểm tốt như thế này.”
Dưới sân khấu tiếng vỗ lên vang lên rộn rã, sau khi lắng lại, Tiêu
Trạch tiếp tục nói: “Nhân dịp này, tôi có vài lời muốn tâm sự với mọi
người. Từ chuyện Tần Vũ đoạn tuyệt với Lãnh Thị, cho tới việc Thịnh Thế
thu mua Tần Vũ, một năm qua đã xảy ra không ít sự kiện. Trong một năm
này, tôi từ một kẻ con nhà giàu chơi bời lêu lổng, không có chí tiến thủ chỉ biết chơi xe, đã trở thành tôi của hôm nay, tôi không dám nói mình
đã thành công, nhưng tôi hoàn toàn dám nói, Tiêu Trạch đang đứng trước
mặt mọi người là một người đàn ông đã thật sự trải qua những bão táp
gian khổ để trưởng thành!”
“Hú!” Bạch Diệc Phong bỗng kêu lên như sói tru.
“Nhưng trong chuyện này nếu như không có sự giúp đỡ và ủng hộ của mọi người, Tiêu Trạch tôi sẽ không thể đi tới ngày hôm nay nhanh chóng như
vậy. Cho nên, tại đây, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người.” Tiêu Trạch
nhìn về phía Tống Thế Phong, ánh mắt chân thành. “Anh Tống, cảm ơn anh
vào lúc tôi cần sự giúp đỡ nhất đã dành cho tôi một vị trí để tôi có thể phát huy hết khả năng của mình. Dù cho bây giờ đã có sự nghiệp riêng,
nhưng tôi sẽ không vứt bỏ Giang Hân, nơi đã cho tôi công việc đầu tiên,
cảm ơn anh, anh Tống.”
Tiêu Trạch dời ánh mắt sang Amy. “Amy, cảm ơn cô đã không từ bỏ, cùng tôi đi suốt chặng đường cho tới bây giờ, tôi phải tăng lương cho cô,
còn phải thăng chức, Phó tổng giám đốc Đỉnh Thịnh quốc tế, ông chủ của
cô còn có thể hào phóng đến mức nào nữa.”
Tiền đã không còn quan trọng đối với Amy, nhưng nếu được thăng chức
sẽ càng có không gian để phát triển, cô vẫn rất vui, nâng ly rượu đứng
bật dậy hô: “Ông chủ vạn tuế!”
Tiêu Trạch nói tiếp: “Còn có những đồng nghiệp ở Giang Hân, cảm ơn sự ủng hộ và ưu ái của tất cả mọi người, món quà tôi đền đáp cho những nỗ
lực cố gắng của mọi người, cũng như việc thăng chức, tăng lương và vấn
đề đãi ngộ mà mọi người mong đợi nhất, lượng tiêu thụ quý này của chúng
ta tăng mười tám phần trăm so với quý trước.”
Những đồng nghiệp đã cùng anh dốc sức tại Giang Hân hưng phấn vỗ tay giòn giã.
“Hú hú!” Bạch Diệc Phong lại một lần nữa phối hợp bằng tiếng kêu như sói tru.
Tiêu Trạch cười, chỉ vào Bạch Diệc Phong, nói: “Bạch Diệc Phong, cho
dù cậu có gào đến rách họng, đêm nay cũng không lôi kéo được cô sói cái
nào đâu.”
“Ha ha ha ha!!!!!!!” Dưới sân khấu vang lên tiếng cười không ngừng.
Bạch Diệc Phong ngắt đóa hoa tươi trong bình hoa trên bàn, ném lên sân khấu: “Biến, thằng khốn!”
Tiêu Trạch liếc nhìn anh ta, nói: “Tiểu Bạch, Bạch gia, tôi cũng phải cảm ơn cậu đã tổ chức cho tôi một bữa tiệc lớn thế này, cùng với sự
giúp đỡ của cậu trong