Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322134

Bình chọn: 10.00/10/213 lượt.

thôi mà! Liếc một cái thôi cũng được.”



Bên này, Lý An Thần vuốt phẳng lại tay áo sơ mi, nhìn hai anh em nhà

kia, phàn nàn với Tiêu Trạch: “Chẳng mấy chốc tớ sẽ bị cô em gái kia của cậu làm phiền đến chết mất.”

“Cậu cũng biết, mẹ tôi chỉ sinh một mình tôi.” Tiêu Trạch vẫy tay

chào hỏi DK đã chuẩn bị xong ở bên kia, hỏi Lý An Thần: “Biết là ai

chưa?”

“Nghe nói…” Lý An Thần nhìn chăm chú vào hai mắt Tiêu Trạch, hơi dừng lại một chút, “Là nữ.”

Tim Tiêu Trạch khẽ run lên, lông mày vô ý thức nhíu lại.

“Ha ha!” Lý An Thần cười, lộ ra tám chiếc răng nhỏ trắng sáng, “Hi vọng không phải cô ấy.”

Tiêu Trạch vuốt lên nơi cổ tay trái trống trải, trong lòng thấp thỏm.

Thượng đế chẳng hề chiếu cố Lý An Thần, khiến niềm hi vọng của anh ta biến thành thất vọng. Hệ thống camera dày đặc bắt đầu ghi lại hình ảnh

đội xe lên núi, đó là đám Aken, chiếc GTR màu đen kẹp ở giữa, đội xe

nhanh chóng theo đường núi uốn lượn đi lên, trên đường đi thỉnh thoảng

có người tụt lại phía sau, đi tới điểm quan sát mà mình yêu thích.

DK nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong lòng không tự chủ được trở nên hưng phấn, sự chờ đợi này đối với hắn là quá dài, ngón trỏ ấn chuột phóng lớn một điểm trên màn ảnh, một bên mặt xinh đẹp của

cô gái lập tức chiếm hết một phần ba màn hình.

Tất cả các thiết bị thu sóng nhận hình ảnh đều do máy tính này khống chế.

Lãnh Ngự Thần vừa nhận điếu thuốc từ Hạ Thiệu Nhiên, ánh mắt bỗng

chốc chạm vào hình ảnh chiếc xe thể thao trên màn hình, cả người khẽ

giật mình, điếu thuốc trên tay hoảng hốt rơi xuống.

Con người rắn rỏi chưa bao giờ thất thố như thế trên thương trường.

Những người không biết chuyện đều đang suy đoán thân phận của gương

mặt mới này liệu có phải là niềm vui mới của DK. Lý An Thần bỗng nhiên

nghĩ tới một chuyện, quay đầu tìm kiếm bóng dáng Giản Ninh giữa đám

người, nhanh chóng đi tới chỗ cô, thô lỗ kéo Giản Ninh đang vô cùng hối

hận tới trước mặt, “Ngàn vạn lần đừng nói với anh trận đấu này là vì

em.”

“Tôi…” Cái miệng nhỏ nhắn run run, Giản Ninh bị hỏi mà không nói được gì, không ngờ Nhan Hoan lại dùng cách này để xoay tiền cho cô, đua xe

trên đường núi cực kỳ nguy hiểm, cô bắt đầu sợ hãi Nhan Hoan sẽ xảy ra

chuyện gì.

“Không phải anh đã nói, có khó khăn thì tới tìm anh sao? Em, em, vì

chút lòng tự tôn chết tiệt của em, lại để cho người khác giúp đỡ em

không tiếc cả mạng sống, em khiến anh thật khinh thường.”

Trong đáy mắt chỉ còn lại vẻ khinh bỉ, Lý An Thần đi đến bên cạnh DK, nAnh Dạ, trận đấu này có thể hủy bỏ được không, bù lại em sẽ bồi thường gấp đôi.”

Dạ Sâm giương mắt nhìn Lý An Thần cũng coi như là có chút giao tình

với hắn nên mới không nổi giận, hắn vỗ vai Lý An Thần, nói: “An Tử, từ

trước tới giờ anh Dạ chưa bao giờ gặp được đối thủ khiến anh hưng phấn

như cô ấy, mặc kệ chú có lí do gì, trận đấu hôm nay, phải tiếp tục.”

Xong rồi. Sự việc đã thăng cấp đến mức dùng tiền tài cũng không thể giải quyết.

Lý An Thần thất bại đi sang bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên, ảo não nện nắm đấm xuống mui xe, “Sao có thể như vậy?”

Hạ Thiệu Nhiên nhả khói, nhìn chăm chú vào vẻ mặt tập trung của cô

gái trên màn ảnh, hỏi: “Cậu nói cô ấy đã hai lần thắng Tiêu Trạch?”

“Thắng tám lần thì đã sao, Dạ Sâm lăn bánh là có thể bỏ xa cô ấy.”

“Hai lần đó Tiêu Trạch có phun nước không?”

“Nên là không mới phải!” Lý An Thần nhíu mày phân tích: “Nhưng mà Tiêu Trạch rất quý chiếc xe bảo bối đó!”

Hạ Thiệu Nhiên ngậm thuốc lá, ngoắc ngoắc tay với Đường Kiệt đang đứng bên cạnh Dạ Sâm, móc ra một trăm đô. “Cược cô ấy thắng.”

“Ha!” Đường Kiệt vươn cổ, trừng lớn hai mắt, “Đại ca, anh điên rồi.”

Liếc qua tờ tiền giá trị lớn trên mui xe, nhếch miệng, “Cũng keo kiệt

quá đấy.” Lập tức cũng rút ra một trăm đô, ngạo mạn lớn tiếng nói: “Anh

Dạ thắng.”

Chờ đợi cô gái kia lên núi đúng là quá trình dài đằng đẵng khiến

người ta bất an. Tiêu Trạch đút hai tay vào túi áo, vô cùng sốt ruột.

Lãnh Tiểu Mạn chỉ cảm thấy cô gái này nhìn quen quen, cụ thể là ai

thì không nghĩ ra, chẳng muốn lãng phí tế bào não, cô cười tủm tỉm huých vào người Tiêu Trạch, khẽ gọi: “Anh Trạch.”

T gọi ngọt chảy nước vào tai Tiêu Trạch lại trở nên cực kỳ khó nghe, anh rũ mắt nhìn cô, nói: “Em thật sự vui đến vậy sao?”

“Chỉ cần trông thấy anh là em vui.” Lãnh Tiểu Mạn cười.

GTR cuối cùng cũng lên đến đỉnh núi, nhìn qua người trên vị trí ghế

lái, Tiêu Trạch lạnh lùng nói: “Mỗi lần nhìn thấy em không hiểu sao anh

cảm thấy rất bực bội, nhất là bây giờ.” Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cô, trong mắt anh chính là cười trên nỗi đau của người khác.

Nụ cười vụt tắt, Lãnh Tiểu Mạn quả thực không thể tin được những lời vừa thốt ra từ miệng anh.

Lúc Nhan Hoan dừng xe, jeep Charger SRT8 đã vào làn xe bên cạnh.

Trước ánh mặt sửng sốt của tất cả mọi người khi thấy tay đua là nữ,

Giản Ninh chạy nước rút trăm mét xông tới đè vào cửa ngăn không cho Nhan Hoan xuống xe, giống như một kẻ điên ra sức ấn người vào bên trong, “Đi mau, chạy nhanh đi.”

Giản Ninh như một kẻ điên ra sức ấn Nhan Hoan vào trong xe, “Đi mau, chạy


Insane