XtGem Forum catalog
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323070

Bình chọn: 7.00/10/307 lượt.

cười quyến rũ: “Đối với sản

nghiệp khổng lồ của tập đoàn Mạch Kha mà nói, quyền đại lý nho nhỏ căn

bản chẳng đáng nhắc tới, trở thành một thành viên trong gia tộc Hill,

thứ anh lấy được không chỉ có tôi. Anh cũng biết cha tôi chỉ có một đứa

con gái là tôi, tôi lại không thích công việc kinh doanh. Nghĩ đến tương lai của anh…” Cặp môi đỏ mọng chậm chạp hạ xuống với tốc độ mài mòn ý

chí con người, trán, đôi mày kiếm, sống mũi…

Người đẹp, tiền tài, lợi ích, bàn tay nhỏ bé đang chìa ra mê hoặc ý

chí. Cự tuyệt cô ta đồng nghĩa với cự tuyệt quyền đại lý, cự tuyệt Mạch

Kha, cự tuyệt một gia tài cực lớn.

Nhan Hoan, anh thích em.

Anh thích em…

Tiêu Trạch ngăn cản đôi môi đang muốn hạ xuống thêm nữa, Phỉ Phỉ nhướng mày nhìn anh.

Tiêu Trạch nói: “E rằng tôi không thể tiếp nhận ý tốt của Phỉ Phỉ tiểu thư rồi.”

Phỉ Phỉ gạt tay anh, nhếch môi cười lạnh, “Trong giới tài chính có

câu nói, đừng bao giờ rình mò những thứ thuộc sở hữu của Pierce, cũng

đừng bao giờ từ chối ý tốt của Pierce. Anh muốn làm tên ngốc đầu tiên

sao?”

“Đúng vậy, nếu như ý cô là cự tuyệt lời nói của cô, tôi đồng ý.”

“Lý do?”

“Tôi đã có người mình thích.” Tiêu Trạch trả lời thẳng thừng dứt khoát.

Phỉ Phỉ cười vô cùng rực rỡ, “Người mà anh thích có thích anh không?

Ngoại trừ bạn gái, lên giường với phụ nữ khác một chút cũng chẳng sao,

đàn ông mà! Ai chẳng có lấy mấy người hồng nhan tri kỷ, tôi không ngại

anh có bạn gái hay chưa.”

“Cô gái mà tôi thích cũng thích tôi. Có lẽ trong mắt cô lên giường

với người khác ngoài người yêu của mình cũng chẳng là cái gì, nhưng tôi

để ý, ở phương diện này tôi thích sạch sẽ.”

“Cái gì mà để ý hay không để ý, thích hay không chẳng quan trọng. Nói cho tôi biết anh có muốn không? Dục vọng mới là thứ chân thật nhất, tất cả những thứ khác đều là dối trá.” Phỉ Phỉ lại tới gần, bàn tay nhỏ bé

hướng về phía khởi nguồn của dục vọng, “Tôi đã cảm nhận được anh rồi…”

Bỗng chốc cổ tay bị siết chặt, Phỉ Phỉ chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào

Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch nắm cổ tay cô ta dời khỏi cấm địa, anh nhếch môi cười

cười: “Thật xin lỗi, Phỉ Phỉ tiểu thư, dục vọng của tôi không phải vì cô mà sinh ra, nơi này, ngoại trừ vợ của tôi, không thể để cho người phụ

nữ khác chạm vào.”

Người đàn ông này cười rộ lên nhìn rất đẹp, lông mày và môi cong lên, ánh mắt sâu xa thâm thúy, trong phút chốc, Phỉ Phỉ nghe thấy tiếng tim

mình đập rất mạnh.

Cô ta hỏi: “Tôi muốn biết, anh cự tuyệt chính tôi hay là thân phận con gái của Pierce?”

“Có gì khác nhau sao?”

“Đương nhiên là có.”

“Là chính cô.” Anh thích ai thì sẽ không cân nhắc đến thân phận và

địa vị của đối phương, càng sẽ không vì địa vị thân phận mà thích ai.

“OK.” Phỉ Phỉ tách khỏi người anh, thái độ quay ngoắt 180 độ, giọng lạnh đi, xụ mặt nói: “Thất lễ, Tiêu tiên sinh.”

Giày cao gót nện xuống mặt sàn, Phỉ Phỉ điềm nhiên như không có việc

gì đi ra khỏi phòng, tiến vào thang máy, nhìn chính mình xinh đẹp trong

gương, trong lòng thầm nghĩ, trên đời có bao nhiêu người đàn ông có thể

vượt qua được sức cám dỗ của tiền tài và sắc đẹp. Phỉ Phỉ ra khỏi thang

máy đi thẳng tới khu nghỉ ngơi ở đại sảnh, dừng lại trước mặt một người

đàn ông đang lấy báo che mặt.

“Boss.”

“Thất bại rồi.” Gerrard thả tờ báo xuống.

Ánh mắt Phỉ Phỉ nhìn về nơi khác, không cam lòng nói: “Boss, tôi có thể theo đuổi anh ấy không, là chính thức theo đuổi ấy.”

Gerrard ngồi ngay ngắn, cài lại cúc áo Âu phục, nói: “Trong giới tài

chính có câu nói, đừng bao giờ rình mò những thứ thuộc sở hữu của

Pierce.”

Phỉ Phỉ giận dỗi: “Coi như tôi chưa nói.”



Tiêu Trạch cự tuyệt Phỉ Phỉ, Pierce thay đổi thủ đoạn chơi đùa với

anh. Trong tổng bộ nguy nga lộng lẫy của tập đoàn Mạch Kha, Pierce ngồi

trên ghế bành lớn, nói: “Theo tôi được biết, cậu và Lãnh Ngự Thần tốt

nghiệp cùng một học viện kinh doanh, cậu ta có thể viết một bản kế hoạch tốt như vậy, tin rằng cậu cũng không thua kém. Muốn tôi giao quyền đại

lý cho Tần Vũ của các người thì ít nhất cũng phải cho tôi thấy một phần

năng lực của cậu.”

Pierce rất hà khắc, chỉ cho anh thời gian một ngày. Vì quyền đại lý,

vì để được nở mày nở mặt ở thành phố C, Tiêu Trạch kiên trì đóng đô

trong khách sạn viết bản kế hoạch.

Mặt trời lặn mặt trăng lên, mặt trăng lặn mặt trời lên, không ngủ

không nghỉ suốt một ngày một đêm, viết xong bản kế hoạch, Tiêu Trạch

đứng bên cửa sổ hoạt động gân cốt. Amy mang bữa sáng vào, “Ông chủ, anh

thật là một người đàn ông tốt.”

Tiêu Trạch không hề chớp mắt nhìn Amy, nói: “Đàn ông tốt với người tốt có gì khác nhau?”

“Đầu tiên, không có ham mê xấu, sau đó phải có khí khái đàn ông, có

tinh thần trách nhiệm, quan trọng nhất là phải có cái tâm nghề nghiệp.”

Amy sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên lần phỏng vấn ngày đó. Khi ấy

Tiêu Trạch làm giám khảo đã hỏi cô tại sao lại muốn ứng tuyển vị trí trợ lý Tổng giám đốc này. “Bởi vì rất cần tiền.” Cô trả lời lưu loát là vì

trong lòng cô hiểu rõ bản thân không thích hợp với công việc này, nhưng

sau khi Tiêu Trạch hỏi thăm lý do, anh không để ý đến lời phản đối của

người k