
hác, kiên quyết giữ cô lại, còn cho cô gấp đôi tiền lương.
Trong một thời gian dài, ở công ty thường xuyên có đồng nghiệp nhìn
cô rồi chỉ trỏ, nói những lời khó nghe. Thanh giả tự thanh trọc giả tự
trọc, Tiêu Trạch không hề chạm tới một ngón tay của cô, giữa bọn họ chỉ
đơn thuần là quan hệ cấp trên cấp dưới. Mà công việc trợ lý Tổng giám
đốc của cô vô cùng nhàn hạ, bởi vì lãnh đạo trực tiếp dành phần lớn thời gian vào việc chơi xe, luyện kiếm đạo. Cô không rõ giữa anh và Chủ tịch Tiêu Kiến Đông rốt cuộc có mâu thuẫn gì, khiến anh tự đày đọa bản thân, đắm mình trong trụy lạc. Bởi vì không có tâm nghề nghiệp, anh chỉ có
thể là người tốt, mà không phải là một người đàn ông tốt.
Nhưng hôm nay, cô đã thấy được phong thái của người đàn ông chân chính.
“Ông chủ, Nhan tiểu thư mà nhìn thấy anh giỏi giang như vậy, nhất
định sẽ yêu anh chết mất.” Một câu nói khiến Tiêu Trạch mỉm cười vui vẻ.
“Amy, tôi nên tăng lương cho cô.” Tiêu Trạch nhìn thành quả một ngày
đêm không nghỉ của mình có chút cảm giác thành tựu, lại nghe Amy nói
vậy, trong lòng càng nở hoa.
Mang theo tâm tình vui vẻ, Tiêu Trạch đi vào tổng bộ tập đoàn Mạch
Kha, giao bản kế hoạch cho Pierce, Pierce chưa hề xem qua đã ném công
sức cả một ngày đêm của anh qua một bên như ném rác, nói: “Tiêu, quên
không nói cho cậu biết, tối qua có một cuộc họp bất thường, mấy vị quan
chức cấp cao đã nhất trí cho rằng bản kế hoạch của Lãnh Thị làm rất tốt, cho nên, tôi quyết định giao quyền làm đại lý cho Lãnh Thị, về phần
định mức thị trường phân phối như thế nào, đó là việc của Lãnh Thị.”
Trời trong xanh đột ngột bị mây đen bao phủ, một chậu nước lạnh dội
thẳng xuống đầu. Nhìn thành quả mà mình vất vả cố gắng bị coi như vô
hình, ném sang một bên như ném rác, đó là loại tâm trạng gì. Khí lạnh từ đáy lòng chảy ngược lên trên, Tiêu Trạch vẫn nở nụ cười trên môi, nói:
“Vô cùng cảm tạ, ngài có thể giao thị trường châu Á cho chúng tôi, bất
kể là Lãnh Thị hay Tần Vũ tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Tiêu Trạch nhớ tới một người, Tống Thế Phong ngày đó gặp ở Phú Cẩm,
ông chủ của Giang Hân. Có lẽ Tống Thế Phong rất hiểu được tâm trạng của
anh lúc này.
Tiêu Trạch đi rồi, Gerrard cầm bản kế hoạch tiện tay mở ra, càng xem
mắt càng sáng rực, “Rất không tồi, nếu là em sẽ chọn cậu ta.”
Pierce nhận lấy, cặp mắt thông thái đảo qua một lượt nội dung bản kế
hoạch, lên tiếng: “Hợp đồng ba năm sửa lại thành một năm, bằng giờ này
sang năm, tôi muốn xem cậu ta sẽ còn thể hiện được những gì.”
“Em bắt đầu mong chờ rồi đây.” Gerrard đưa cho Pierce một ly rượu đỏ, hai người chạm ly. Pierce nhấp một ngụm rượu, đôi con ngươi xanh như
biển cả lóe lên ánh sáng thâm trầm.
Con gái của Pierce Hill, chỉ nam tử hán chân chính mới xứng đáng có được.
Trước khi về nước, lần cuối cùng Tiêu Trạch gặp Pierce Hill là tại
một câu lạc bộ Golf, Pierce vì anh mà dẫn theo mấy nhân vật hết sức quan trọng trong giới tài chính, Gay ngành ngân hàng, trùm bảo hiểm Durant,
Davis kinh doanh bất động sản. Từ nội dung cuộc trò chuyện của mấy vị
đứng đầu giới tài chính, không khó nghe ra xu hướng chung của thị trường chứng khoán, triển vọng của ngành sản xuất kinh doanh, những thay đổi
của thời cuộc có ảnh hưởng tới kinh tế.
Tiêu Trạch cảm giác anh và mấy vị này ni chuyện rất khó khăn, thông
tin của anh chỉ hạn hẹp ở phạm vi thành phố C, anh không hiểu nhiều lắm
về những biến đổi dao động của tài chính quốc tế, kiến thức còn trong
tình trạng nửa vời, hoang mang. Trước mặt những nhân vật lớn, anh vô
cùng nhỏ bé chẳng bằng một hạt cát. Tiêu Trạch tự kiểm điểm lại mình,
sắp ba mươi tuổi mà những năm qua anh đã làm gì!
Tam thập nhi lập [1'> vẫn chưa tính là muộn!
[1'> Ba mươi tuổi lập thân, lập nghiệp.
…
Lãnh Ngự Thần đã thu xếp toàn bộ lịch trình để chuẩn bị đích thân đi
Anh Quốc thu dọn cục diện rối rắm, bỗng giật mình khi nghe tin tập đoàn
Mạch Kha sẽ hợp tác với hai nhà Lãnh Thị và Tần Vũ, không ngờ Tiêu Trạch có thể thuyết phục được Pierce.
Có lẽ cậu ta gặp may, Lãnh Ngự Thần tự nói với chính mình như vậy.
Tiêu Trạch bị Pierce đùa giỡn, Lãnh Ngự Thần cũng chẳng khá hơn là
bao. Ngoài sáng có người đoạt thương vụ làm ăn, trong tối Dạ Sâm cho
người gây rối khắp nơi, trước sau đều thù địch. Xử lý xong công việc,
Lãnh Ngự Thần đặt nhà hàng, tan ca sớm đi thẳng tới xưởng sửa chữa.
Hai ngày trước Nhan Hoan đọc báo đã biết tin Tiêu Trạch giành được
quyền đại lý, công chuyện xong xuôi mà người vẫn chưa thấy trở về, có
phải cùng người đẹp đi du ngoạn châu Âu rồi không.
Trong lòng khó chịu, cô gửi một tin nhắn. “Nếu như nụ hôn đó không có ý nghĩa gì, xin anh nhất định phải nói rõ với tôi.”
Thầm nghĩ muốn thuận theo tự nhiên, nhưng không thể không minh bạch.
Có một số việc, phải nói rõ ràng.
Lập lờ nước đôi sẽ dễ khiến người ta hiểu lầm.
Liên tục hai ngày không phải xị mặt thì chính là nhìn chằm chằm điện
thoại đến ngẩn người, ngay cả tiếng động cơ ồn ào cũng không thể hấp dẫn được sự chú ý của cô. Tiểu Thứ huých huých A Hạ, “Chị ấy đang nhớ đến
ai vậy?”
“Còn phải hỏ