Disneyland 1972 Love the old s
Truy Đuổi

Truy Đuổi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323182

Bình chọn: 9.00/10/318 lượt.

, những ký ức có liên quan tới cô chỉ dừng lại ở năm cô mười hai tuổi, cô mặc váy xòe trên vai mang

đàn violin, còn cuộc sống của cô sau đó ở Anh Quốc anh không hề biết.

Nói thật, anh không thích cô đi đua xe, sẽ hại anh phải đợi chờ lo lắng, không thích cô lăn lộn giữa một đám đàn ông, anh sẽ ghen tị, không

thích cô tay dính đầy dầu mỡ, chẳng hề giống con gái.

Anh thích dáng vẻ cô là một công chúa, tao nhã, cao quý không thể chạm tới.

“Lãnh Ngự Thần, nếu như anh thích một cô gái chơi đàn violin hay

thích ăn bánh ngọt, ngàn vạn lần đừng chọn tôi, tôi đã không còn là cô

bé năm đó. Trước đó anh không nói gì, tôi cũng không nên tự cho là đúng

chủ động tìm anh trước, nhưng hôm nay anh đã mở miệng, tôi cũng sẽ nói

rõ, chúng ta không có khả năng, tìm tôi sửa xe thì được, còn chuyện

khác, không bàn nữa.” Không có khả năng nên đừng cho anh bất cứ hy vọng

nào, Nhan Hoan quyết đoán cự tuyệt Lãnh Ngự Thần, chân vừa định bước,

tay đã bị nắm chặt.

“Vì cậu ta sao?” Khẩu khí của Lãnh Ngự Thần cũng như lực đạo trên tay, mang theo sự hung dữ.

“Ai?” Nhan Hoan thắc mắc hỏi anh.

“Tiêu Trạch.” Ánh mắt lạnh như băng nhìn cô đăm đắm, Lãnh Ngự Thần mở miệng, “Nếu như em gặp anh trước thì sao?”

“Trên đời này cái gì cũng có, nhưng không có nếu như.” Nhan Hoan nói

ra sự thật: “So với anh ấy, người tôi quen trước là anh, Lãnh, Ngự,

Thần.”

Nhan Hoan đi rồi, lúc bước ngang qua Lãnh Ngự Thần khiến bó hoa hồng

bị va vào nặng nề rơi xuống đất, cánh hoa mỏng manh yếu ớt không thể

chịu được va đập mạnh, tuyệt vọng rơi ra tan tác.

Lãnh Ngự Thần trông theo bóng lưng quyết đoán, lòng không cam!

Cự tuyệt người khác đồng thời trong lòng cũng kéo theo vài phần chua

xót, Nhan Hoan ra khỏi nhà hàng, hai tay tự ôm lấy người, một mình đi

trên phố trong cơn gió thu se lạnh.

Trời sao mênh mông, trăng sáng vằng vặc.

Có người bị từ chối, đương nhiên sẽ có người được chấp nhận, lúc này

Nhan Hoan không hề biết có một người đàn ông đang ở trước cửa nhà đợi cô trở về.

Ra khỏi thang máy chưa đi được mấy bước, Nhan Hoan khựng lại, người

đàn ông đang chờ trước cửa nhà khiến hô hấp của cô ngưng trệ.

Người đàn ông nghiêng mình, cúi người vắt chéo hai chân ngồi trên

vali hành lý, hí hoáy điện thoại. Anh mặc một chiếc áo khoác màu ngà

phong phạm mười phần kiểu Anh, ống quần màu đen bao quanh đôi chân dài

đẹp mắt cùng với giày da bóng lộn, tạo thành một góc độ hoàn mỹ. Vẫn hơn người, anh tuấn phi phàm.

Tiêu Trạch thấy cô trở về, khóe miệng hơi cong lên, anh cất điện thoại, chậm rãi đứng dậy nói: “Ngây ra đó làm gì vậy!”

Nhan Hoan hít sâu một hơi, cầm chìa khóa mở cửa, chìa vừa cắm vào ổ

khóa, Tiêu Trạch đã sáp lại gần, mùi thuốc lá và hương đàn ông nam tính

mát lạnh quen thuộc phả vào mặt.

Mùi hương đó thật khiến cho người ta nhớ nhung!

“Anh như thế làm sao tôi mở cửa được.” Nhan Hoan nhìn anh với vẻ

không vui, vẫn chưa bị anh mê hoặc thất điên bát đảo đến mức quên mất

một màn chat video hôm trước. Tiêu Trạch lùi lại, xách vali vào nhà,

“cạch” một tiếng, cửa chống trộm đóng lại. Nhan Hoan đưa lưng về phía

anh, nói: “Tôi đây không thích lập lờ nước đôi, nếu như…” Lời còn chưa

dứt, cô đã bị Tiêu Trạch xoay người lại, hung hăng ấn vào cánh cửa.

Nhan Hoan giãy giụa, lại bị thân thể cường tráng của anh ép sát, anh

lại dùng ánh mắt đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống người khá giọng nói

dữ dằn: “Nếu như nụ hôn kia không thể nói lên điều gì, vậy thì, nụ hôn

này sẽ cho em biết tấm lòng của tôi.” Biết tôi thích em nhiều đến cỡ

nào.

Chưa kịp chuẩn bị đã bất ngờ bị hôn, nỗi nhớ nhung mấy ngày qua cùng

sự buồn bực lúc cô ở trên xe của Lãnh Ngự Thần tất cả đều trộn lẫn trong nụ hôn này, nồng nhiệt, vội vã, tàn phá, khiến cho không ai có thể

chống đỡ được.

Nhan Hoan mở to đôi mắt, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Sau một trận giày vò, Tiêu Trạch mới rời khỏi cánh môi mềm mại, tựa

vào trán cô, hơi thở hổn hển, anh nói: “Anh rất nhớ em, Nhan Hoan, anh

rất nhớ em.”

Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, thanh âm thầm thấp khàn khàn, vô cùng êm tai.

Bao nhiêu tiếng lòng, bao nhiêu xúc động dồn nén trong một câu nói – anh rất nhớ em.

Con ngươi trong trẻo đắm chìm vào ánh mắt sâu thẳm chứa đầy tình cảm

dịu dàng, quyết định không thể bị anh hấp dẫn của Nhan Hoan nhanh chóng

đầu hàng, chìa khóa trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu leng

keng, giờ phút này cô muốn dứt bỏ lý trí, đi theo trái tim.

Bởi vì, cô cũng nhớ anh.

Cô bất động nhìn anh, Tiêu Trạch cẩn thận ôm gương mặt anh vẫn hằng

nhung nhớ, chậm rãi ghé sát vào. Lông mi Nhan Hoan khẽ rung lên, hai mắt từ từ nhắm nghiền. Hai đôi môi chạm vào nhau, mềm mại, từ tốn hôn lẫn

nhau. Nhan Hoan trong lòng nhộn nhạo, cảm nhận rõ ràng cặp môi dịu dàng

kia như có ma lực, cảm giác mình đang được nâng niu trong lòng bàn tay,

vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng che chở.

Đóa hoa tình yêu trong tim nở rộ, đẹp, rực rỡ, tỏa ra hương thơm đắm say lòng người…

“Ục ục!!!”

Âm thanh đột nhiên vang lên khiến hai người tách nhau ra, Tiêu Trạch xấu hổ cười cười.

Nhan Hoan ánh mắt mơ màng, liế