
i, nhớ anh Tiêu chứ sao.” A Hạ nói.
Tiểu Thứ lườm lườm chiếc H6 đã bị sửa lung tung ở ngoài cửa, nói: “Chưa chắc đâu.”
“Dám cá xem ai sẽ theo đuổi được chị trước không?”
“Cá thì cá ai sợ ai.”
Hai người đang nói thì Lãnh Ngự Thần đã đi tới, hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
“Bên đó.” Tiểu Thứ chỉ chiếc GTR màu xanh da trời trong gara. Lý An
Thần không tới lấy xe, GTR màu xanh da trời đã trở thành chỗ nghỉ ngơi
của Nhan Hoan, bởi vì chiếc xe này có thiết bị âm thanh tốt nhất.
Lãnh Ngự Thần mở cửa xe ngồi vào, Nhan Hoan dịch người sang bên cạnh. Lãnh Ngự Thần nói: “Nếu anh mặt dày mày dạn bảo em mời anh ăn cơm, em
sẽ không từ chối chứ?”
“Không.” Anh giúp cô đánh một trận, cô vẫn nhớ.
Nhan Hoan đi theo Lãnh Ngự Thần ra khỏi xưởng sửa chữa, ngồi vào
chiếc Maserati màu đen đỗ ở cửa ra vào, xe chạy thẳng tới nhà hàng Âu
cao cấp nhất thành phố C.
Cơm Tây?
Nhan Hoan mời được, nhưng nếu là bao cả một phòng thì cô không bao
nổi, ánh mắt không thiện ý nhìn Lãnh Ngự Thần. Lãnh Ngự Thần nói: “Hôm
nay, anh mời em.”
Nhà hàng cao cấp phong cách châu Âu trang nhã, rượu đỏ, ánh nến, kết
hợp với bầu trời đêm điểm xuyết vài ngôi sao ngoài cửa sổ, Nhan Hoan cảm thấy không khí lãng mạn này không cần thiết, bởi vì cô không mặc lễ
phục, mà là áo Hoody, giày thể thao, quần jeans, cách ăn mặc chỉ phù hợp khi vào quán mì thịt bò hay tiệm đồ ăn nhanh, không tương xứng với cảnh trí nơi này.
Tướng ăn của Lãnh Ngự Thần rất tao nhã, cắt một lát thịt bò đưa lên
miệng, Nhan Hoan chẳng có tâm trạng mà ngắm, trong lòng chỉ nhớ đến tình cảnh lúc cô và Tiêu Trạch ăn mì thịt bò. Chóp mũi Tiêu Trạch phủ một
lớp mồi hôi mỏng, như vậy mới thật anh tuấn, thịt bò tươi ngon vào miệng toàn ra vị của mì sợi.
Bộ dạng không tập trung của Nhan Hoan khiến Lãnh Ngự Thần ghen tị với người đàn ông đang chiếm đóng tâm tư cô, anh hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Nhan Hoan đặt dao xuống đĩa, nhấp một ngụm rượu đỏ nguyên chất, nói: “Không nghĩ gì cả.”
Lãnh Ngự Thần lấy khăn ăn lau miệng, lại nói: “Trông hình như có tâm sự.”
“…”
“Không ngại thì nói một chút nghe xem.”
“Ngại.” Nhan Hoan ăn không vào, tựa lưng vào thành ghế, dáng vẻ lười nhác.
Lãnh Ngự Thần nghẹn lời, sau đó nở nụ cười, “Đến bao giờ mới thu hồi địch ý đối với anh.”
“Đợi đến khi nào anh không có bất kỳ ý đồ gì đối với tôi.”
Lãnh Ngự Thần hỏi: “Em cảm thấy anh sẽ có ý đồ gì với em?”
“Cái đó phải hỏi chính anh.” Nhan Hoan nói.
Bầu không khí yên tĩnh bỗng bị tiếng đàn quấy rầy, một cô gái trẻ mặc áo trắng trên vai mang đàn violin từ xa đi tới. Cô ấy đi rất nhẹ nhàng, ánh mắt dao động đảo quanh từng dáng điệu, khúc nhạc du dương mềm mại
vang lên từ nơi vai, khiến Nhan Hoan sững sờ. Nhan Hoan nhn chằm chằm cô gái, trong mắt toát lên ánh sáng phức tạp đan xen giữa ngưỡng mộ, đố kị và thù hận. Lãnh Ngự Thần tự nhận mình rất hiểu ý người khác, nhưng khi bắt gặp ánh mắt chán ghét và năm ngón tay nắm chặt khăn trải bàn của
cô, anh đọc không ra, chỉ cảm thấy cô gái trước mắt đã không còn là cô
nữ sinh giỏi đàn violin thích ăn bánh ngọt mà anh từng biết.
Một bó hoa hồng đỏ lớn đưa tới trước mặt anh, Lãnh Ngự Thần nhận bó
hồng kiều diễm ướt át từ tay nhân viên phục vụ, anh khoát tay, cô gái
đánh đàn và nhân viên phục vụ cùng lui ra.
Nhan Hoan liếc bó hồng có gai, hừ lạnh một tiếng: “Nhanh như vậy đã
lộ đuôi cáo, Lãnh tổng, không biết anh đã từng nghe qua một câu, tham
vọng quá lớn chính là ảo tưởng hão huyền.” Cô đứng dậy định đi, bị Lãnh
Ngự Thần kéo tay lại.
Lãnh Ngự Thần nói: “Anh không muốn lãng phí thời gian quanh co nữa,
Nhan Hoan, anh thích em. Nói chính xác, là yêu em. Anh làm tất cả không
phải để thay Lãnh Thế Hùng bù đắp, là vì anh yêu em.”
Lời tỏ tình bất ngờ cũng không khiến Nhan Hoan rung động bao nhiêu,
đôi con người sáng trong nhìn anh chăm chú, vẻ mặt bình tĩnh, cô mở
miệng nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở Bình Sơn, lần thứ hai ở
xưởng sửa chữa, sau đó tôi giúp anh sửa xe, anh giúp tôi đánh nhau, tổng cộng gặp mặt chẳng có mấy lần, yêu của anh có phải đã quá qua loa, quá
võ đoán không.”
“Không, chuyện không phải như những gì em biết, lúc em còn rất nhỏ anh đã trông thấy em rồi.”
“Nhỏ bao nhiêu?”
“… Mười hai tuổi.”
Năm mười hai tuổi, cô được giải thưởng lớn trong cuộc thi đàn violin
mở rộng, đồng thời cũng là năm Diêu Bội Bội và Lãnh Thế Hùng ly hôn. Ánh mắt hướng về nơi xa, Nhan Hoan nói: “Mười hai tuổi! Cảm giác đã là
chuyện rất lâu rất lâu trước kia. Anh nói anh thích tôi yêu tôi, ngược
lại tôi muốn hỏi anh một chút, rốt cuộc thích tôi yêu tôi vì cái gì?”
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào Lãnh Ngự Thần, lóe lên ánh sáng sắc bén, Nhan Hoan nói: “Bởi vì chính tôi thật sự không biết bản thân rốt cuộc
tốt ở chỗ nào, có chỗ nào hấp dẫn anh?”
“Lãnh Ngự Thần bị hỏi khó.
Nhan Hoan bật cười: “Anh yêu một tôi kéo đàn violin sao? Là một tôi
thích ăn bánh ngọt sao? Còn một tôi thích đi đua xe, lôi thôi lếch
thếch, uống rượu đánh nhau, cả ngày lăn lộn giữa một đám đàn ông, tay
đầy dầu mỡ chỉ biết sửa xe thì sao?”
“…”
Lãnh Ngự Thần nhìn cô chẳng hề chớp mắt