
i xe đi”. Lát sau, cô chăm chú nhìn về phía trước, lơ đãng hỏi: “ Bây giờ sao rồi?”.
Trần Nam hơi ngẩn người một lúc mới phản ứng lại: “ À, chị hỏi tình hình của anh ấy hả?”.
Cô liếc sang bên, không buồn tiếp lời. Cậu ta cười hì hì: “ Thật ra, chị không phải không quan tâm đến anh ấy”.
“ Nói linh tinh. Cậu mau xuống xe đi, để tôi tự lái về”.
Ai ngờ cô vừa dứt lời, quả nhiên Trần Nam liền đem xe đỗ lại ven đường rồi nói với cô: “ Em đi mua ít thuốc, chị chờ một lát”. Mấy phút sau, cậu ta xách túi quay về: “ Cao dán trong nhà dùng hết rồi. Chị vừa hỏi em, em chỉ có thể nói hôm nay so với hôm qua không khá hơn bao nhiêu. Buổi trưa gắng gượng đứng dậy, tới gần sô pha, kết quả lúc quay trở về giường vẫn phải nhờ em đỡ, không tự mình đi được”.
Thừa Ảnh rụt tay lại, mười ngón tay nhẹ nhàng đan chéo đặt trên đầu gối, không nói gì thêm.
Lúc về đến nhà, dì giúp việc đang làm cơm tối, phòng khách nghiễm nhiên biến thành nơi bài bạc. Bốn người đàn ông vây quanh bàn trà đánh tú lơ khơ. Nhìn thấy cô về, đều ngẩng đầu gọi một tiếng: “ Chị Ảnh”.
Cô gật đầu nhìn về phía Trần Nam, người đằng sau làm vẻ mặt vô tội hiếm có, tay giơ cao chiếc túi: “ Cần em thay chị xách túi lên sao?”.
Cô không nhịn được liếc mắt nhìn sang, nghiêm mặt lạnh lùng cầm lấy đi lên lầu.
Thẩm Trì quả nhiên trong phòng ngủ của khách, cô đi vào vừa lúc thấy anh đang nghe điện thoại. Thanh âm hơi nhỏ, dường như mệt mỏi nhưng mỗi câu đều ngắn gọn súc tích, cuối cùng anh nói: “ Được, ngày mai gặp”.
Ngày mai?
Cô vô thức nhìn cao dán trong tay, không nhận ra chân mày đã cau tít. Thẩm Trì ném điện thoại sang bên, có lẽ trước đó anh đã nghe thấy tiếng động ở cửa, lúc này liền quay đầu lại.
Khuya hôm trước, chuyện xảy ra ở phòng ngủ không tính là nhỏ. Chỉ vì hai năm qua, hai người tựa như đã đạt đến sự ăn ý nào đó, đều đã học được cách làm thế nào để duy trì vẻ ngoài tương kính như tân trong khi nội bộ thì bài xích. Vì vậy, bọn họ rất ít khi nhắc đến chuyện cũ, qua một đêm, cho dù mấy giờ trước đã một phen có những lời chế giễu mỉa mai nhau, trời vừa sáng liền có thể không mặn không nhạt trò chuyện đôi câu về thời tiết và giao thông.
Chưa bao giờ trải qua thương lượng nhưng mỗi lần không thoải mái tựa như tuyến đường cắm biển giới hạn, đó là tuyến đường nguy hiểm, hướng dẫn đường bên trong và đường bên ngoài với hai kết thúc hoàn toàn khác nhau.
Nhưng đêm qua, tâm trạng dồn nén bấy lâu bỗng nhiên bùng nổ, cô có cảm giác như mình đã vượt qua tuyến đường đó. Xuất phát từ sự nhắc nhở của trực giác, cô nói xong câu kia, anh liền không nói thêm một chữ, quay đầu khó chịu rời khỏi.
Ngoài cửa sổ nhá nhem, mưa bụi lất phất, tạo thành chuỗi giọt nước từ từ trượt xuống tấm kính, che khuất phong cảnh đẹp đẽ ban đầu. Ánh đèn vàng chiếu trên khuôn mặt không biểu hiện gì của anh, càng tăng thêm sự tuấn tú khác thường. Anh nhìn lướt cô từ trên xuống dưới, cuối cùng đôi mắt đen rơi trên mặt cô. Cô mím chặt góc môi, coi như không có chuyện gì xảy ra, hỏi: “ Anh vẫn không dậy được à?”, rồi vừa nói vừa bước vào trong.
Kỳ thực, tư thế nằm ngửa này của anh không có lợi cho việc hồi phục vết thương ở thắt lưng, nằm sấp sẽ tốt hơn. Cô tới bên giường, nhìn mưa không ngớt ngoài cửa sổ bỗng hơi thấp thỏm, không biết trận bão này cuối cùng làm thời tiết mưa dầm duy trì đến bao lâu.
Đối với vấn đề của cô, Thẩm Trì không trả lời, chỉ hỏi với ngữ điệu đều đều: “ Trong tay là gì vậy?”.
“ Cao dán giảm đau”. Cô liếc nhìn anh, làm như hạ quyết tâm lớn ngồi xuống mép giường: “ Bây giờ cảm giác của anh thế nào?”.
“ Ổn rồi”. Anh nhìn cô lần nữa, mắt hơi nhắm lại trả lời.
Cuộc đối thoại này làm Thừa Ảnh có chút hoảng hốt, hình như đã từng có chuyện tương tự như thế. Nhưng là năm ấy, cô nửa ngồi nửa quỳ bên giường, còn anh thì nằm, một tay nắm lấy lòng bàn tay cô, giọng nói trấn an: “ Ổn rồi”.
Nhưng thế nào là ổn rồi? Rõ ràng bị thương nghiêm trọng, rõ ràng trên lưng còn quấn băng gạc màu trắng đâm vào mắt cô đến đau. Khi ấy, cô đang học trường Y, thành tích tốt nhất chính là giải phẫu học. Nhưng đó là lần đầu tiên, cô nhận ra mình cũng biết sợ, sợ đến nỗi đầu ngón tay khẽ run. Bàn tay như vậy, phỏng đoán ngay cả cầm dao phẫu thuật cũng sẽ không vững.
Lúc đó, anh không nói quá nhiều từ hoặc có lẽ anh thật sự không có sức lực để nhiều lời, chỉ dùng bàn tay hơi lạnh phủ lấy bàn tay cô. Sự trấn an ấy tựa như có sức mạnh vô cùng thần kỳ, cuối cùng khiến cô dần bình tĩnh trở lại.
Ngày ấy, cô an vị ngồi bên giường không rời đi, luôn nhìn anh vì mệt mỏi mà ngủ say sưa. Thật ra, cô biết tình hình không hề lạc quan, chí ít không nhẹ giống như anh nói, bởi lòng bàn tay của anh nhiệt độ đã giảm xuống, bắt đầu mang theo mồ hôi lạnh.
Lúc ấy, vất vả suốt đêm, trong lòng cô đã nghĩ gì?
Thời gian qua lâu rồi, Thừa Ảnh nhận ra mình đã sắp không còn nhớ rõ.
Ép buộc mình lấy lại tinh thần, cô thu xếp đồ trên tay, nói: “ Trần Nam nói hôm qua bác sĩ về rồi, anh xoay người đi, tôi sẽ giúp anh mát xa”.
Anh không trả lời, nghe rõ rành rành nhưng không phản ứng. Cô hít một hơi thật sâu,