
goài, bởi vì đối phương thản
nhiên thoáng nhìn mà hao tổn hơn phân nửa.
Nàng không phục cắn môi dưới, vì không muốn mất mặt ở trước mặt cung nữ, vì thế
lấy hết dũng khí nói: “Đừng tưởng rằng được hoàng thượng sắc phong làm quý phi,
từ nay về sau có thể ở phía sau cung hoành hành không bị ngăn trở.”
Nhan Nhược Tranh nghe xong, lại lắc đầu cười yếu ớt.
Phản ứng này khiến cho toàn thân Lệ Mai không được tự nhiên, không khỏi cảm
thấy sợ hãi.
Là ảo giác của nàng sao? Vì sao nữ nhân trước mắt này bình thường không có gì
lạ, nhưng lại khiến nàng sinh ra cảm giác áp bức lớn như vậy? Tư thái đối
phương cao ngạo, ánh mắt bễ nghễ, xem mình tựa như đang nhìn con chó nhỏ hèn
mọn, đã tràn ngập thương hại cùng đùa cợt.
Lệ Mai oán hận trừng lại, tức giận trào phúng, “Chờ hoàng thượng ghét bỏ ngươi,
bản thân ngươi sẽ về đúng với vị trí, trở lại Lệ Viên xứng đôi thân phận của
ngươi, tuỳ tiện sống quãng đời còn lại.”
Nhan Nhược Tranh không giận ngược lại cười, chậm rãi đi đến trước mặt nàng,
“Như vậy... trước khi ta bị đuổi trở lại đó, hiện tại thân phận ta là cái gì?”
Tuy rằng khinh thường cái danh quý phi này, nhưng nàng lại không thể không thừa
nhận, trong hậu cung tràn ngập toan tính mưu kế, quyền lực xác thực có thể làm
cho người người hãnh diện.
Mặt Lệ Mai biến đổi, miệng há thật lâu, nói không ra một câu.
“Không muốn gây ra phiền toái, nhân lúc tâm tình ta còn tốt, hãy cố không tùy ý
làm bậy ở trước mặt ta. Bình thường nữ nhân ghen tị thực đáng sợ, nhưng ta
không dám cam đoan mình có thể bất chợt xem ngươi không vừa mắt, lợi dụng thân
phận đắc thế trước mắt quan báo tư thù (lợi dụng việc công trả thù
riêng) với ngươi hay không.”
Lệ Mai chấn động, không nghĩ tới nữ nhân này bình thường nhìn như không có khí
chất, có thể nói ra miệng lời nói nhắm thẳng vào yếu điểm, khôn khéo đạp trúng
chỗ đau của mình.
Nàng liều chết cắn môi cánh hoa, sau một lúc lâu mới không phục nói: “Hừ! Mọi
người chờ xem.” Dứt lời, liền giẫm bước chân phẫn nộ, buồn bực xoay người rời
đi.
Nhan Nhược Tranh nhìn bóng lưng của nàng thật lâu, xả ra một tràn cười trào
phúng nhàn nhạt, mới hơi hơi nghiêng người, đối với cách đó không xa kêu nhẹ,
“Hoàng thượng còn muốn xem náo nhiệt tới khi nào?”
Nàng vừa nói xong đã thấy Hoàng Phủ Tuyệt quả nhiên chậm rãi từ mặt sau một gốc
cây dương lớn đi ra.
“Trẫm thật đúng là không nhìn ra, miệng của ngươi cư nhiên lanh lợi như vậy.”
Từ lúc Lệ Mai ác ý khiêu khích nàng thì hắn mới vừa cùng đại thần nghị luận
xong việc đã ẩn thân ở một bên, mọi việc thu hết vào mắt. Sở dĩ không ra mặt
lên tiếng là muốn xem nàng làm sao giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Song khi hắn tận mắt thấy nàng bày ra tư thái khiếp người răn dạy Lệ Mai thì
hắn đột nhiên có loại cảm giác gặp quỷ, bởi vì khí thế và quyết đoán như vậy,
hắn đã từng gặp trên người Nạp Lan Trinh Trinh.
“Muốn sinh tồn ở phía sau cung, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, rất có
thể sẽ chết thảm trong âm mưu tranh quyền đoạt lợi.” Nhan Nhược Tranh thấy thái
độ kinh ngạc của hắn thì thản nhiên nói.
Nhớ ngày đó nàng thân là Nạp Lan Trinh Trinh gả cho Hoàng Phủ Tuyệt vẫn còn là
thái tử thì từng rất chân thành hỏi qua hắn, cũng không thể vì nàng buông tha
cho ngôi vị hoàng đế sao? Bởi vì từ xưa đến nay, nữ nhân của hoàng đế là khó
làm nhất.
Cho dù khi đó hắn sủng nàng lên trời, nhưng ai dám cam đoan sủng ái như vậy sẽ
lâu ngày không giảm?
Chính là câu trả lời kia lại tàn nhẫn dị thường, hắn nói, ngôi vị hoàng đế là
sứ mệnh bắt đầu từ ngày hắn sinh ra nhất định phải gánh vác, hắn sẽ không vì
bất luận kẻ nào, bao gồm nàng, buông tha cho cơ hội nắm thiên hạ chúng sinh
trong tay.
Bất quá, sau khi rõ ràng thấy được thất vọng ở đáy mắt nàng, hắn hứa hẹn với
nàng, chính mình sẽ làm đế vương thứ nhất vĩnh viễn không nạp phi trên đời
này...
Chuyện cũ như mây khói, bốn năm qua đi, hiện tại hậu cung của hắn đã to như
mây, thay đổi như vậy, sao không làm nàng sầu não? Nhan Nhược Tranh cúi đầu,
che dấu chua xót trong lòng.
Nghĩ rằng nàng đang lo lắng tính mạng của mình, hắn cam kết: “Chỉ cần ngươi hảo
hảo lấy lòng trẫm, trẫm có thể cam đoan với ngươi, trong cung này không có bất
kỳ người dám đoạt tính mạng của ngươi.”
Nghe vậy, nàng không khỏi lộ ra một tia cười lạnh: “Ta thực hoài nghi lời hứa
hẹn của hoàng thượng đến tột cùng có làm được hay không?”
Sắc mặt hắn biến hóa - “Lời này ý gì?”
Nàng hít một hơi thật sâu, nói: “Có lẽ năm đó Nạp Lan Trinh Trinh làm rất nhiều
chuyện sai thực xin lỗi hoàng thượng, nàng chết hoàng thượng mới nạp phi để trả
thù nàng nhưng hoàng thượng lại đưa nữ nhân như Lệ Mai vào trong cung, thật sự
là vũ nhục vô tình nhất đối với nàng.”
Đối Lệ Mai này, Nhan Nhược Tranh không phải là hoàn toàn không biết gì cả.
Nàng sớm đang tuổi lớn theo nhóm nữ tử trúng cử thứ ba vào cung thì liền nghe
nói trưởng nữ của Lại bộ Thượng Thư đại nhân trong triều, ỷ vào thế lực nhà mẹ
đẻ ở phía sau cung cực kỳ kiêu ngạo.
Vân nhi bên người nàng, trong một lần đã từng không cẩn thận đắc tội Lệ Mai, đã
b