
cười nói: “Ngươi nói ngọc bội này là của
ngươi?”
Hoàng Phủ Ngọc nhu thuận gật đầu. Nam tử bộ dạng thực anh tuấn này cậu nhận ra
được đó là lục hoàng thúc của hắn theo như phụ hoàng cùng xấu nương đã nói.
Cậu nghĩ thầm thật may mắn ngọc ấm của mình được người này nhặt được, lúc vươn
tay chuẩn bị tiếp nhận nó thì lục hoàng thúc lại mở miệng nói.
“Ngọc tuệ này thêu thật tinh xảo.”
Cậu lập tức thấy hãnh diện: “Xấu nương làm đồ gì cũng tốt nhất thế gian.”
“Xấu nương?”
Không chờ Hoàng Phủ Kỳ hỏi kĩ, xa xa liền truyền đến một loạt tiếng bước chân,
là Nhan Nhược Tranh nghe tin mà đến.
Nàng tự mình làm cho nhi tử một đôi giày bông nhỏ bằng vải, đang muốn đưa cho
cậu, kết quả vừa đến điện thái tử, liền biết được ngọc ấm hàng năm nhi tử đeo ở
trên người bị mất, lúc tới thì tiểu tử kia đã gấp rút sai người tìm kiếm khắp
nơi.
Vì thế nàng lập tức đuổi theo, đã thấy nhi tử đang nói chuyện với Lục vương
gia.
Vừa thấy nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Hoàng Phủ Ngọc lập tức lộ ra net
vui vẻ thoải mái, xoay người nhào đến trong ngực của nàng, miệng thì vô cùng
thân thiết gọi, “Xấu nương...”
Hoàng Phủ Kỳ ngẩn người, cẩn thận đánh giá vị nữ tử tướng mạo bình thường
nghênh diện mà đến này.
Từ lần trước gặp mặt ở hoàng yến đến nay cũng đã qua chừng mười ngày, trên
hoàng yến, nàng lơ đãng chọn xuất diễn 《Trường
hận ca》 này, thực làm hắn suy nghĩ thật lâu sau, bởi vì trong
thiên hạ người biết hắn thích nghe《Trường
hận ca 》 thật sự không nhiều lắm.
Năm đó hắn mặc dù thân là hoàng tử, cũng không được phụ hoàng sủng ái, ngay cả
triều thần cùng đệ tử quan gia cũng đều không để ý tới hắn, ngoại trừ mẫu phi
ra thì người duy nhất thiệt tình đối hắn, coi hắn là bằng hữu, cũng chỉ có
thiên kim nhà Tể tướng - Nạp Lan Trinh Trinh, hai người tuổi xấp xỉ, sở thích
giống nhau, chơi đùa cùng một chỗ luôn tán gẫu không ngừng.
Còn nhớ rõ lúc nhỏ chính mình thường xuyên cùng nàng, lén lút chạy đến ngoài
sân kịch trong cung nghe lén.
Trong đó hắn thích nhất đúng là 《Trường hận ca》, tuy rằng đó cũng không phải vở kịch nghe hay nhất,
nhưng không biết vì sao, mỗi lần hắn nghe xuất diễn này đều đặc biệt vào đầu.
Mà Nạp Lan Trinh Trinh cùng hắn nghe diễn, mỗi lần nghe được ca kĩ hát hai câu "Thiên
sinh lệ chất khó tự chí (chí tiến thủ), một khi chọn ở cạnh quân vương” này thì
cũng đều sẽ chun cái mũi lại nói với hắn "Nữ nhân của hoàng đế là khó làm
nhất”.
Hắn còn trẻ sau khi nghe xong cảm khái này của nàng, liền ở trong lòng yên lặng
thề, một ngày kia chắc chắn sẽ làm nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc vui vẻ nhất
trên đời.
Đáng tiếc, nguyện vọng này còn chưa đạt thành, người ấy đã bị người khác cướp
đi, cuối cùng thậm chí hương tiêu ngọc vẫn...
“Lục vương, ngọc ấm này là thứ mà tiểu thái tử mang theo đã nhiều năm, hôm nay
vô ý đánh mất, may được Lục vương tìm được, Nhược Tranh thay tiểu thái tử cảm
tạ người.”
Cho đến khi tiếng nói dịu dàng nhu hòa vang lên bên tai, Hoàng Phủ Kỳ mới giật
mình hoàn hồn, ý thức được đối phương đang uyển chuyển hướng về cái tay đang
cầm ngọc ấm của mình
Hắn đánh giá nàng thật lâu sau, chậm rãi cầm lấy ngọc ấm trong tay, “Nghe tiểu
thái tử nói, ngọc tuệ này là quý phi nương nương tự tay kết?”
Nhan Nhược Tranh nao nao, sau đó cười gật đầu, “Tay nghề không tốt, làm cho Lục
vương chê cười.”
Hoàng Phủ Kỳ nghe như không nghe, cởi ngọc bội trên người mình xuống, so sánh
với Hoàng Phủ Ngọc, chỉ thấy hai cái ngọc tuệ dù là hình dạng dài ngắn khác
nhau, nhưng hoàn toàn giống nhau như đúc.
“Bổn vương quen một vị cố nhân, ngọc tuệ người đó kết ra cư nhiên giống hệt của
quý phi nương nương.” Hắn nửa nghi hoặc nửa thử nói.
Nhan NHược Tranh che dấu nụ cười trên mặt, có chút giật mình nhìn mảnh ngọc bội
trong tay của hắn. Ngọc bội kia tuy rằng hình thức đơn giản, ngọc chất cũng
không có quý, chính là quà sinh nhật năm mười hai tuổi mình tặng cho hắn.
Nàng khi còn bé thường được phụ thân mang vào cung bái kiến Dung quý phi, bởi
vậy đã trở thành bạn thời thơ ấu của hắn con trai độc nhất của Dung quý phi
trở, hai người từ nhỏ đã cùng lớn lên.
Mà ngọc mềm màu trắng này, là khi họ trốn ra ngoài cung du ngoạn thì nàng mua ở
tiệm đồ ngọc cho hắn, coi như quà mừng sinh nhật hắn. Vì thế, nàng còn cố ý kết
ngọc tuệ xứng đôi với nó, không nghĩ tới chuyện cách nhiều năm, nhưng trên
người hắn vẫn mang miếng ngọc trắng này.
Nàng không phải không biết năm đó Hoàng Phủ Kỳ đối với mình có tình cảm như thế
nào, nhưng trong lòng nàng, hắn tựa như ca ca, còn người khiến nàng yêu, hơn
nữa cam nguyện vì đối phương trả giá sinh mệnh, từ đầu đến cuối chỉ có một mình
Hoàng Phủ Tuyệt.
Bởi vậy, khi đối mặt với cặp ánh mắt tràn ngập chấp vấn của Hoàng Phủ Kỳ thì
nàng chỉ có thể trốn tránh và phủ nhận.
“Trên đời này người khéo tay nhiều không kể xiết, ai biết được cố nhân của Lục
vương lại làm giống ta như vậy? Sau này nếu có cơ hội, mong rằng Lục vương dẫn
đến cho ta gặp mặt.”
“Đáng tiếc vị cố nhân bổn vương nói kia, đã qua đời ở bốn năm trước...” Vừa
nói, trên vầng trán hắn tràn đầy bi