
h tử, đầu đeo trên cổ, tùy thời đều có thể
mất đi.
“Tàn Nguyệt, có muốn nhìn xem Mặc Sát môn không giống như vậy một chút không?”
Chanh Sát bỗng nhiên cười, ở trong ý thức của Tàn Nguyệt, chỉ sợ còn chưa hiểu biết Mặc Sát môn chân chính là dạng gì?
“Không giống như vậy?”
Nói thật, nơi này cho nàng cảm giác không khác một đại gia đình lắm, không
thấy chém giết, không thấy nhiều vũ khí, thậm chí, không cảm thấy sát ý
lạnh lùng kia!
“Đúng vậy, không phải ngươi nghĩ nơi này chính là toàn bộ Mặc Sát môn chứ?”
Chanh Sát kinh ngạc mở to mắt, Tàn Nguyệt khó hiểu gật đầu:
“Đúng vậy, nơi này không phải Mặc Sát môn chân chính sao?”
Chanh Sát lắc đầu, nặng than một tiếng, nói :
“Ngươi chờ một chút. . . . . .”
Khi nói chuyện, người giống như một trận gió bay ra ngoài, Tàn Nguyệt khó
hiểu cười khổ một tiếng, nơi này không phải diện mạo chân chính của Mặc
Sát môn, nàng đã nói, được xưng tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất, làm sao
có thể yên tĩnh như vậy?
Sau một lúc lâu, Chanh Sát giống như như một trận gió thổi trở về, cầm trên tay một bộ quần áo màu đen, nói:
“Mau thay, ta dẫn ngươi đi nhìn xem. . . . . .”
Nhận quần áo, Tàn Nguyệt nghe lời thay xong, thân mình mỏng manh, quần áo
xanh có vẻ càng thêm gầy, nổi bật lên sắc mặt xanh xao, càng thêm tái
nhợt.
“Thư sinh yếu đuối. . . . . .”
Đánh giá Tàn Nguyệt, Chanh Sát thở dài nói:
“Bất quá không ngại, như vậy đi ra ngoài là được rồi. . . . . .”
Nắm tay Tàn Nguyệt, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền đưa Tàn Nguyệt ra ngoài mở mang tầm mắt đi!
Mặc Sát môn, không hổ là tổ chức sát thủ đệ nhất giang hồ, bước ra ngoài sân lớn, Chanh Sát cười đắc ý nói :
“Không biết chứ?”
Tàn Nguyệt lắc đầu, nàng đích xác là không ra ngoài, bên ngoài khắp nơi đều là đại thụ che trời, chỗ này, làm cho người ta có cảm giác giống rừng
sâu núi thẳm.
“Nhắm mắt lại!”
Ôm eo nhỏ của Tàn Nguyệt, Chanh Sát thở dài:
“Phía trước có cơ quan, mở to mắt ngươi sẽ sợ. . . .”
Có lẽ, đây cũng là bí mật của Mặc Sát môn? Tàn Nguyệt không hỏi nguyên
nhân, theo lời nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân mình đột nhiên bay lên
trời, bên tai có gió vù vù thổi qua, lạnh lùng, lành lạnh . . .
“Được rồi. . . . . .” :
Qua chừng một giờ, Chanh Sát rốt cục hạ xuống đất, Tàn Nguyệt mở hai mắt
ra, lọt vào trong tầm mắt là một toà thành kiến trúc hình tròn có đá vây quanh.
“Nơi này mới là Mặc Sát môn chân chính!”
Chỉ vào kiến trúc phía trước, Chanh Sát tự hào cười nói:
“Mà chỗ ngươi vừa ở, là chỗ nghỉ ngơi của môn chủ. . .”
Vậy sao? Trách không được nơi đó chỉ nhìn thấy vài người, vốn dĩ Tàn Nguyệt đã nghĩ, người Mặc Sát môn đâu? Bọn họ đã đi đâu?
“Chúng ta vào thôi, ta mang ngươi nhìn sân huấn luyện của Mặc Sát môn!”
Bước vào tòa thành, Tàn Nguyệt kinh ngạc, không nghĩ tới bên ngoài nhìn rất
là thô ráp, bên trong thật đúng là đủ tráng lệ. Bất quá, cái này vẻn vẹn chỉ là chánh đường của Mặc Sát môn.
“Qua chánh đường này chính
là hậu viện, hậu viện là nơi bọn họ nghỉ ngơi. Mà chánh đường lại chia
làm bốn đường Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước, bọn họ phân biệt
phụ trách thu thập, huấn luyện, chấp hành, cung ứng, điều đó nói cho
ngươi biết trong khoảng thời gian ngắn cũng không hiểu được, đi ra Bạch
Hổ đường xem một chút đi!”
Vốn, nàng cũng có thể nói, nhưng hôm
nay, đối mặt một người không biết chút nào về giang hồ, đàm luận điều
đó, Chanh Sát đột nhiên cảm giác được, giải thích, là rất khó.
Nói chuyện không bằng đi xem, đưa nàng đi thăm một chút cũng tốt.
Dọc theo đường đi, ngẫu nhiên đụng phải vài người áo đen, thái độ bọn họ
đối với Chanh Sát đều rất cung kính, thấy Chanh Sát đột nhiên đưa một
người đến, bọn họ chỉ một chút ngoài ý muốn cũng không có, ngay cả mí
mắt cũng lười nâng lên.
Trong lòng Tàn Nguyệt kinh ngạc, nhưng thấy đến gương mặt bọn họ đều lạnh lùng, biết đây có lẽ là vẻ tự vệ của bọn họ.
“Tàn Nguyệt, rất kỳ quái sao? Sát thủ là không có cảm tình, biết có thể khơi dậy hứng thú của bọn họ là cái gì không?”
Tàn Nguyệt nhẹ nhàng cười, nàng không phải sát thủ, cũng không hiểut bọn họ, cho nên lúc này nàng không biết.
“Con mồi!”
Ánh mắt Chanh Sát tối sầm lại, đôi mắt thâm trầm nhìn phía trước, âm thanh lạnh lùng nói:
“Có thể làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú, chỉ có con mồi, cũng chỉ có con mồi, mới có thể khiến bọn họ hưng phấn lên. . . . . .”
Thân mình Tàn Nguyệt hơi run run, cố gắng kiên cường hỏi:
“Con mồi?” “Con mồi? Con mồi là cái gì? Là chỉ người?”
“Đúng, con mồi là chỉ người, nhưng không phải người bình thường. Mục tiêu của
chúng ta, cũng chính là muốn giết người, chính là con mồi!”
Chanh Sát thản nhiên cười, trong mắt mang theo sắc thá như mộng ảo:
“Bọn họ là mục tiêu của chúng ta, là đối tượng chúng ta muốn giết, cũng là
con mồi của chúng ta. Trong mắt chúng ta con mồi thực sự muốn giết, cũng chỉ có hắn, quan tâm, cũng chỉ có hắn. . . . Đến khi. . . .”
Hai mắt tối sầm lại, Tàn Nguyệt nhịn không được run cả người, rất khó tưởng tượng, nếu bị người như vậy nhắm vào, cảm giác kia, đủ kinh tâm động
phách . . .
“Đến khi cái gì? Đến