Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324203

Bình chọn: 8.5.00/10/420 lượt.

của hắn làm sao có thể biến thái như vậy!

Người đang trong rừng cây, đối phó một hai thú dữ có thể, nhưng muốn đối phó nhiều như vậy, vậy cũng thật . . . .

“Tàn Nguyệt, kỳ thật cũng không cđáng sợ như vậy. Ngươi xem, chỉ còn lại hơn mười người, rất nhanh sẽ ra ba người qua cửa hôm nay. . . .”

Tàn Nguyệt hoàn hồn, quả nhiên gặp trên trận đã ít người đi nhiều, nhưng,

máu trên người bọn họ lại nhiều hơn, thật không biết, cũng không thấy

bọn họ có vũ khí, như thế nào lại bị đả thương nhiều như vậy? “Kỳ thật, con người chính là như vậy, yếu thua mạnh thắng, nếu người quá

yếu, sẽ bị người mạnh ăn. Đúng rồi, nếu ngươi biết, ban đầu là ai làm

hại tướng công của ngươi rơi xuống vực, ngươi sẽ làm như thế nào?”

Chuyện kia, không biết Địch Mân có nói với Tàn Nguyệt không? Chanh Sát nhìn

Tàn Nguyệt, chỉ thấy nàng kích động bắt lấy tay nàng, hỏi:

“Cái gì, ngươi biết là ai làm?”

“Tàn Nguyệt! Chanh Sát, sao ngươi mang Tàn Nguyệt tới nơi này?”

Không vui trừng mắt Chanh Sát, hắn trở về lại không thấy bóng dáng hai người, hắn biết, Chanh Sát có thể tới nơi này .

“Môn chủ, ta chỉ sang đây xem xem. . . Đúng, sang đây xem xem, các người tán gẫu, ta đi trước. . .”

“Môn chủ. . . . . .”

Hắc y nhân vội cúi người, Địch Mân khoát tay, trừng mắt nhìn Tàn Nguyệt một cái, không vui nói:

“Đi!”

Hắn tức giận?

Tàn Nguyệt khó hiểu nhìn bóng lưng lạnh lùng kia, nàng cũng chỉ là sang đây xem, hắn còn tức giận ?

Keo kiệt!

Trong lòng oán trách, nhưng lại cũng không dám đi chậm, nhưng đi một hồi, Tàn Nguyệt sớm thở hồng hộc.

“Chậm một chút!”

Địch Mân quay đầu, thanh âm bỗng dịu dàng rất nhiều, bước chân cũng chậm đi. Trong lòng Tàn Nguyệt ngọt ngào, vui tươi hớn hở đi theo.

Đi

khỏi thành, Địch Mân ôm lấy Tàn Nguyệt, hơi chút đề khí, hai người liền

bay lên. Lần này Tàn Nguyệt không nhắm mắt, nhìn cây cối dưới thân bay

qua, thở dài:

“Địch Mân, ngươi thật lợi hại. . . . . .”

“Tàn Nguyệt, sao ngươi tới nơi này?”

Sắc mặt không dịu đi, thêm một phần lo lắng, hắn gặp qua nhiều mưa gió,

trường hợp như vậy, đối với hắn mà nói, cũng không xa lạ, nhưng Tàn

Nguyệt. . .

Nàng chưa từng gặp qua điều này, sợ sẽ…

“Kỳ thật, Mân, ta từng tận mắt thấy, có người ở trước mặt của ta chết đi, ngươi tin không?”

Mu bàn tay căng thẳng, Tàn Nguyệt đau nhíu mày, nàng biết, Địch Mân là vì nàng mà đau lòng.

“Khi nào?”

Ánh mắt lạnh lùng, Địch Mân có loại xúc động khát máu. Tàn Nguyệt của hắn, khi nào trải qua chuyện tàn nhẫn như vậy?



“Khi ngươi không ở đây. Là khi ta không có cục cưng, ta từng bệnh nặng một

hồi, lúc ấy nằm mộng rất kỳ quái, mơ thấy ngươi, cục cưng, còn có nương

của ta. Nương ta kể, nàng oan uổng mà chết, mà ngươi cũng bỏ đi không rõ ràng, cục cưng đi càng oan ức. Ta muốn báo thù cho các ngươi, muốn. .

Vì thế, ta trở lại Tướng phủ, muốn hạ độc Hạo Nguyệt, độc chết con của

nàng, cũng tại thời điểm đó, có người muốn giết ta. Nhớ rõ đó là nửa

đêm, ta ngủ mơ mơ màng màng, nghe được tiếng đánh nhau, có người muốn

giết ta, còn có người muốn cứu ta..”

“Tàn Nguyệt. . . . . .”

Ôm nàng thật chặc, trong lòng Địch Mân rất đau, rất áy náy, hắn không bảo vệ nàng cho tốt, là hắn sai.

“Đều đã qua, ta muốn giúp các ngươi báo thù, nhưng cố gắng rất lâu, ta mới

phát hiện, sức lực một mình ta quá nhỏ, quá nhỏ. . . .”

Ánh mắt tối sầm lại, Tàn Nguyệt thở dài, Địch Mân thở dài:

“Giao cho ta, đều giao cho ta. . . . . .”

Mối thù của hắn, hắn sẽ báo, nhưng hài tử của hắn, hài tử vô tội kia, thật sự cứ như vậy chết oan sao?

Lâm quý phi, thái tử, bọn họ đều đáng chết, Lâm gia nên bỏ, nhưng hoàng thượng thì sao?

Giống như Thanh thúc nói, nếu hoàng thượng không phải một mặt thiên vị thái

tử, thiên vị Lâm quý phi, làm sao có thể xuất hiện cục diện như thế?

Trong triều đình, người bởi vì Lâm quý phi mà chết, làm sao dừng lại ba người hai người?

Thật sự phải làm như thế sao? Một người không tốt, thiên hạ sẽ đại loạn.

Thái tử chết, Ngũ hoàng tử thích hợp sao? Ngũ hoàng tử tâm tư cẩn thận,

nhưng cũng người là lòng dạ độc ác, nếu hắn cầm quyền, đến cuối cùng. . .

Ngoài hắn, chỉ có Hiên Vương, Hiên Vương nhân từ, cũng chưa

từng có lòng tham chính, tâm tư của hắn, không ở triều đình, người như

vậy cũng không thích hợp cầm quyền, làm sao bây giờ?

Có lẽ, hoàng gia thật sự có thể vô tình với hắn, nhưng hắn, dù sao cũng là người Đại Quân vương triều, nói như thế nào cũng không thể làm một loạn thần tặc

tử. . .

Tâm loạn như ma, không thể suy nghĩ!

“Mân, nói cho ta biết, có phải ngươi biết ai muốn trừ bỏ ngươi hay không? Rốt cuộc là ai muốn hại chết ngươi?”

Nhìn đôi mày đậm nhíu lại cùng một chỗ kia, Tàn Nguyệt đau lòng hỏi.

Địch Mân, căn bản hắn cũng không đắc tội ai, làm sao có thể. . . .

“Nguyệt Nhi, chuyện này, ngươi không cần nhúng tay. . . . . .”

Địch Mân thở dài, hai người tới phòng ngủ, Địch Mân nằm dài trên giường, thở dài:

“Ta mệt mỏi quá, nghỉ một lát trước. . . . . .”

Vốn dĩ, trở về muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa thấy Tàn Nguyệt không ở đây, hắn

sốt ruột chạy đi ra ngoài, hắn đã năm ngày không chợp mắt.

“Hử. Mân, n


The Soda Pop