Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323294

Bình chọn: 9.00/10/329 lượt.

n, hắn sẽ làm hoàng thượng, có hi vọng, lại đột nhiên mất đi, cảm giác kia, tất nhiên cũng không chịu nổi. . .

“Ta. . . . Tốt lắm, không có việc gì! Tàn Nguyệt, ta chỉ muốn. . . Ta có thể ôm ngươi một cái không?”

Đã từng, hắn nghĩ tới, Địch Mân đi rồi, hắn muốn chăm sóc Tàn Nguyệt cả

đời, một đời một thế, không sợ không có danh phận, chỉ là lặng yên chăm

sóc nàng cũng tốt.

Nhưng hắn không có nhiều quyền lợi, thậm chí ngay cả bảo hộ nàng cũng làm không được.

Địch Mân đã trở lại, Tàn Nguyệt cũng theo trở lại, về sau, hắn vẫn là Vương

gia, mà Tàn Nguyệt, cũng là hoàng tẩu của hắn, hoàng tẩu . . . .

“Này. . . . . .”

Tàn Nguyệt có chút do dự, cánh tay dài của Hiên vương duỗi ra, Tàn Nguyệt

liền ngã vào trong ngực hắn. Hiên Vương nhắm mắt lại, tham lam hít lấy

mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể kia, trong lòng lại càng thêm chua xót ——

Tàn Nguyệt, về sau, ta thật sự không thể hy vọng xa vời cái gì. . .

“Hiên Vương. . . . . .”

Muốn đẩy ra, nhưng hiện tại Hiên Vương rất đau xót, cũng rất bất lực, Tàn

Nguyệt vươn tay, nhưng thế nào cũng không nhẫn tâm đẩy hắn ra. . .

Tay, nắm chặt!

Vội vội vàng vàng trở về, trong viện vừa xong, không nghĩ tới liền nhìn thấy hai bóng người ôm chặt nhau trong viên ——

Một người là Hiên Vương, đệ đệ của hắn. . . . . .

Một người là Tàn Nguyệt, nương tử của hắn. . . . . .

Tàn Nguyệt, Hiên Vương, chẳng lẽ giữa các ngươi, cũng có cái gì sao?

Nghĩ đến lời đồn đãi trước kia, trong lòng Địch Mân đau vô cùng ——

Tàn Nguyệt, hắn không tin Tàn Nguyệt biết làm chuyện như vậy!

Hắn chỉ thiếu chút nữa tin, đây chỉ là lời đồn đãi, là lời hại ác ý!

Nhưng bây giờ thì sao? Tận mắt nhìn thấy bọn họ ôm nhau, đây phải nói như thế nào? Giải thích như thế nào?

“Hiên Vương, ngươi không sao chứ?”

Sau một lúc lâu, thấy Hiên Vương còn chưa muốn buông tay, trong lòng Tàn

Nguyệt có chút bất an, nàng nhịn không được đẩy Hiên Vương.

Hiên Vương không buông tay ra, bên môi lộ ý cười chua xót:

“Ta không sao. . . . . .”

Môi, đột nhiên hạ xuống, ở trên trán Tàn Nguyệt ấn xuống một cái hôn, hắn xoay người, nhẹ giọng nói:

“Tàn Nguyệt, cám ơn ngươi, ta đi . . . . . .”

Cám ơn nàng? Tại sao muốn cám ơn nàng?

Thật đúng là khó hiểu!

Tàn Nguyệt lắc lắc đầu, cẩn thận đi về phía phòng.

Thấy Tàn Nguyệt trở về phòng, tay Địch Mân vẫn siết thật chặt như cũ, muốn

đi vào để hỏi rõ ràng, nhưng mới đi một bước, Địch Mân oán hận dậm chân, xoay người hướng thư phòng đi đến.

Trăng lạnh như nước, Tàn Nguyệt úp sấp trước bàn, trên bàn còn có vài món ăn, nhưng đã sớm lạnh, Địch Mân vẫn chưa trở về.

Muốn kêu nha đầu ra ngoài hỏi một chút, nhưng mở miệng, Tàn Nguyệt mới nhớ

rõ, trong viện của nàng, thời điểm có Địch Mân, vẫn luôn không có nha

đầu.

Phủ thêm áo khoác, Tàn Nguyệt đứng dậy, quên đi, tự mình đi ra ngoài nhìn xem, cũng không biết khi nào Địch Mân mới trở về.

Trong viện, mùi hoa nhàn nhạt, ánh trăng sáng tỏ đổ xuống dưới, giống như tấm lụa màu trắng bạc khoác lên người, tất cả đều là mỹ lệ nói không nên

lời.

Địch Mân vừa trở về, liền nhìn thấy bóng dáng lạnh nhạt dưới ánh trăng kia, ánh mắt hắn tối sầm lại, không vui nói:

“Nguyệt Nhi, sao ngươi còn chưa ngủ?”

“Mân, ngươi đã trở lại? Ta vừa muốn ra ngoài tìm ngươi, bất quá bị những đoá hoa này mê hoặc. . . .”

Tàn Nguyệt vui vẻ cười, cao hứng chạy hướng Địch Mân.

“Ngươi, cẩn thận một chút. . . . . .”

Trong viện tối như vậy, nàng cũng dám chạy như vậy, nữ nhân này thật đúng là ——

Không có một chút tự giác thân là phụ nữ có thai.

“Ha ha, có ngươi ở đây, ta lo lắng cái gì? Hơn nữa, đứa nhỏ còn nhỏ mà?”

Tàn Nguyệt ngượng ngùng cười, thuận tiện tựa vào trong lòng Địch Mân, trên người của hắn thật lạnh, bên ngoài thật lạnh .

“Mân, ngươi ăn cơm chưa? Ta còn giữ lại thức ăn khuya cho ngươi?”

Tàn Nguyệt vui vẻ kéo tay Địch Mân, thanh âm vui giống như chuông bạc.

“Ăn!”

“Nhưng ta đói bụng. Mân, cùng ta ăn chút được không. . . .”

Làm nũng kéo cánh tay Địch Mân, Tàn Nguyệt vẻ mặt bướng bỉnh.

“Ngươi . . . . . .”

Tàn Nguyệt cười khanh khách, hai người tới trước bàn, một người bưng hai

dĩa đồ ăn đến phòng bếp nhỏ trong viện, Tàn Nguyệt thuần thục hâm nóng

lên.

“Ngươi thật ra học được không ít!”

Nhìn thao tác thuần thục của Tàn Nguyệt, Địch Mân nhẹ cười nói.

“Ha ha, vốn dĩ ta cũng không biết, bất quá ngươi có việc, ta ở đâu cũng

không có việc gì làm, đi theo Tần tỷ học chút, về sau ngươi đói bụng, ta có thể . . . .”

Tàn Nguyệt kiêu ngạo cười, Địch Mân ôm Tàn Nguyệt, không tha nói :

“Nhưng ta không bỏ được. Nguyệt Nhi, đừng làm bản thân mệt, được không?”

Tàn Nguyệt vội vàng gật đầu, cái thìa trong tay cũng không nhàn rỗi:

“Biết, có chút chuyện, ta không mệt. . . . . .”

Bốn món ăn, rất nhanh liền nóng lên, bưng trở về phòng, hai người ngọt ngào ăn.

“Nguyệt Nhi, hôm nay ở trong lao, tất cả có tốt không?”

Chuyện buổi tối nhìn thấy, Địch Mân vốn định quên, nhưng một màn kia cố tình xoay quanh trong đầu hắn, thật lâu không quên được. “Hi, cũng được. Bất quá, Ngũ hoàng tử không có thuốc giải, ta bảo Chanh Sát

xem giúp đứa nhỏ, Chanh Sá


80s toys - Atari. I still have