
cô ấy sao, một mình trở về Mĩ sao?” Trong mắt Lý Tử
Ngôn thì thời gian để Lâm Hinh Ý tha thứ cho Vũ Chính dường như còn
rất xa vời.
“Hiện tại tôi không
quan tâm đến chuyện này, còn nữa, người lần trước cậu đề cử khi nào
đến đây?” Vũ Chính nhẹ nhàng linh hoạt chuyển chủ đề.
Lý Tử Ngôn biết cho
dù có hỏi thêm cũng không có kết quả gì, tâm tư của Giang Vũ Chính
không phải ai cũng có thể đoán đươc, “Tháng sau đấy.”
Sau ngày đầu tiên đi
làm ở Giang Lâm, Hinh Ý chỉ cảm thấy rất mệt mỏi. Phòng marketing
rất nhiều việc, tất cả mọi việc đều phải tự mình giải quyết, cô
chạy lên chạy xuống lầu 50 và 60 đến nỗi muốn rã cả chân.
Thật ra sau khi tốt
nghiệp cô trở về Lâm thị, hơn nữa còn ngồi vào vị trí cao nhất, nên
giờ ít nhiều cũng có cảm giác mình ngồi vào vị trí cao như vậy
cũng có chút xấu hổ cùng uất ức. Nhưng mà cô cũng có thể hiểu
được nỗi khổ tâm của Vũ Chính, nếu cô vừa trở về đã ngồi vào vị
trí cao thì không phải sẽ khiến người ta cho rằng cô dựa vào Vũ
Chính mới ngồi lên được hay sao, bất kể thế nào cô cũng không thể để
anh thấy mình thua cuộc.
Đây cũng là lí do dì
cùng chú gọi cho cô vô số cuộc điên thoại, cô cũng không vì thế mà
thay đổi quyết định, cô muốn dựa vào thực lực của chính mình để
giành lại những thứ thuộc về mình.
Trong công ty, cô cảm
thấy ánh mắt của các đồng nghiệp thậm chí là cấp trên nhìn cô đều
rất tôn trọng mà xa cách, cô không có cách nào sử dụng năng lực của
mình để biểu hiện chính mình. Mặc dù mệt mỏi nhưng mà cô cảm thấy
chưa từng có sức sống như vậy, loại kiêu ngạo cùng quật cường tiềm
ẩn trong người cô làm cho mỗi ngày làm việc ở công ty cô đều sử dụng
hết mười phần sức lực, cho nên khi về đến nhà thì mệt mỏi vô cùng.
Hôm nay,
sau khi cô tan ca về nhà thì Giang Vũ Chính vẫn chưa về. Thật ra thì
bình thường dường như đều về cùng lúc với cô. Anh là người luôn lo
những chuyện lớn, mà cô lại chính là người giải quyết những chuyện
vụn vặt.
Cô chưa bao giờ biết
thì ra làm cấp dưới là khổ như vậy, bắt đầu có thể thông cảm vì sao
trước kia những nhân viên trong Lâm thị vừa nhìn thấy cô thì lộ ra vẻ
mặt đau khổ như vậy.
Cô tận dụng thời gian
ngồi ở phòng khách chờ anh về nhà ăn cơm để xem những công việc của
ngày mai, xem rồi lại xem, tất cả dường như đều rất mơ hồ, rồi nặng
nề dựa vào ghế salon ngủ mất.
Khi Vũ Chính về đến
nhà thì đã gần khuya, toàn bộ căn nhà đều im ắng, chỉ nghe thấy
tiếng kêu thưa thớt của những con bọ phía sau vườn hoa.
Sai khi anh đưa túi tài
liệu cho Kelvin đưa cho quản gia xong thì bảo anh ta về, hôm nay mọi
người vì phải ứng phó với đoàn thanh tra nên đã sức cùng lực kiêt.
Mà khi anh đẩy xe lăn
đến phòng khách thì nhìn thấy Hinh Ý đang nằm trên ghế salon ngủ say,
vẻ mệt mỏi giữa hai hàng chân mày trong nháy mắt đều chuyển thành
vẻ dịu dàng, ánh mắt như muốn nuốt chửng người kia.
Quản gia đến bên cạnh
anh đang muốn mở miệng nói chuyện thì anh phất tay bảo ông ấy rời đi.
Hinh Ý tay cầm tài
liệu, nghiêng người dựa vào ghế như lung lay sắp đổ, cả bộ quần áo
công sở còn chưa kịp thay ra, có vẻ rất chuyên nghiệp mà thân thuộc.
Nhưng nhìn nét mặt
của cô thì lại cảm thấy cô rất giống trẻ con, đôi mắt ngây thơ cùng
đôi má hồng, quầng thâm nhàn nhạt trên mắt làm cho Vũ Chính đau lòng,
anh cũng biết cô mệt muốn chết đi được, nhưng mà anh muốn cô ở lại
bên cạnh anh, vậy nên không thể tránh khỏi.
Một tay anh chống xe
lăn, chậm rãi cố hết sức cúi người, một tay giúp cô cởi giày cao
gót, nhẹ nhàng đặt chân của cô lên ghế salon.
Cổ chân của cô rất
nhỏ, nhỏ nhắn đến mức không vừa một nắm tay, làm cho lòng của Vũ
Chính giống như mếm mại muốn tan ra. Có lẽ là gần đây đi lại quá
nhiều nên chân hơi sưng lên.
Vũ Chính lấy tấm chăn
lông trên đùi mình nhẹ nhàng choàng nhẹ lên người cô, sau đó đặt chân
của cô lên đùi mình, nhẹ nhàng mà mát xa, dáng vẻ vô cùng cẩn thận,
giống như đang cầm một món đồ sứ quý giá nhất trên thế giới này.
Lúc tay Vũ Chính chạm
vào Hinh Ý, cô đang ngủ say nên nhíu mày, sau đó nghiêng người thay đổi
tư thế nằm thoải mái hơn, còn mông lung “Ưm” một tiếng, âm thanh vừa
nhẹ vừa mềm mại, giống như đang làm nũng.
Nhìn khuôn mặt của cô,
anh cười tươi như là đang nắm giữ toàn bộ thế giới, đôi mày kiếm
nhướng lên, khóe miệng hơi nhếch lên. Đó là nụ cười hạnh phúc, ngay
cả chính anh cũng không biết rốt cuộc mình đã bao lâu không cười như
vậy.
Anh n