
hẹ nhàng vuốt ve
không bao lâu thì quản gia nhẹ giọng nói với anh: “Có điện thoại từ
Mĩ gọi tới.”
Vũ Chính nhìn Hinh Ý
thật sâu rồi lại nhẹ nhàng đặt chân cô lên ghế salon, tỉ mỉ dùng chăn
bông đắp kín lại.
Quản gia nhìn nhìn anh,
cuối cùng hỏi: “Có cần đánh thức…”
Vũ Chính đặt một
ngón tay lên miệng ý bảo ông không cần lên tiếng, sau đó đẩy xe lăn đi
vào thang máy.
Đến khi Hinh Ý nghe
được tiếng bánh xe lăn đi chuyển trên sàn nhà từ lầu hai truyền đến
thì cô mới có dũng khí mở mắt ra.
Thật ra thì trước khi
quản gia đến cô đã tỉnh lại, cô chỉ cho rằng đây là một giấc mộng,
chỉ cần cô nhắm mắt lại thì giấc mộng này sẽ biến mât.
Ngón tay của anh rất
lạnh, nhiệt độ ttrong lòng bàn tay cũng không thấp, khi anh cầm lấy
cổ chân cô, cô đã cảm giác được sự ấm áp từ trái tim anh từ bàn tay
truyền đến trái tim cô, dịu dàng mà trấn an cô như vậy.
Cô ngồi xuống, dùng
tay đè chặt nơi cổ chân mới vừa bị anh nắm lấy, lẳng lặng ngẩn
người, dường như làm như vậy sẽ có thể giữ lại hơi ấm của anh từng
lưu lại nơi đây.
Một tháng sau, Hinh Ý
cũng xem như đã bước đầu đứng vững trong Giang Lâm, công việc của
phòng Marketing mặc dù nhiều nhưng mà cũng đã tôi luyện thêm cho năng
lực của cô. Cô cùng các đồng nghiệp làm việc chung cũng rất hòa
hợp, mọi người lúc trước có chút xem thường với vị trưởng phòng
Marketing này thì hiện tại đều đã chấp nhận cô, cũng làm cho cô cảm
thấy rất vui.
Có thể vấn đề lớn
nhất hiện nay là những lời đồn đại trong văn phòng làm cho Hinh Ý cảm
thấy chán ghét.
Hôm nay khi Hinh Ý vào
toilet, đang muốn đẩy cửa ra thì nghe thấy trong bên trong có tiếng
nói, cô lập tức dừng bước.
“Mọi người nói xem,
Giang tổng tài của chúng ta có thể nào là cái kia không ổn không
nhỉ?”
“Làm sao cô biết?”
“Cô xem xem, trưởng
phòng Lâm kiêm bà Giang vì sao phải xuất ngoại hai năm mới trở về hả?
Theo lý thì với giá trị con người cùng ngoại hình của Giang tổng
chúng ta, trước kia bọn họ cũng yêu đương kinh thiên động địa như vậy,
vì sao sau khi Giang tổng bị liệt lại không khôi phục lại như trước?
Nhất định là Giang tổng không thể thỏa mãn được bà Giang của chúng
ta, cô ấy mới trốn đi. Bằng không, vừa về đến cũng sẽ không phải
ngồi vào vị trí này.”
Một cô gái khác cũng
tràn đầy vẻ háo sắc nói, “Cô ấy mà không cần thì cho tôi đi. Giang
tổng ngoại trừ bị liêt thì tất cả những thứ khác đều là cực phẩm
trong cực phẩm nha. Nếu có không làm được cũng không sao, chúng ta sẽ
đi ngoại tình, chỉ cần được nhìn mặt anh ấy thì tinh thần cũng đã
thỏa mãn cực độ rồi. Về phần cái kia nha, anh ấy nhiều tiền như
vậy, để cho chúng ta bao vài tên tiểu bạch kiểm (trai bao) thì có sao
đâu?”
Vừa nói xong câu này
thì bên trong liền truyền đến một trận cười vang.
Hinh Ý siết chặt tay
cầm cửa, rồi lại thả ra, quay đầu đi về hướng phòng làm việc của
mình, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Cô có thể thờ ờ đối
với những lời thị phi của những người đó với cô, nhưng lại không thể
không để ý đến việc bọn họ ở sau lưng bàn luận về việc Vũ Chính
tàn tật, cô cắn chặt răng mới có thể làm cho mình trấn định lại.
Buổi chiều công ty có
cuộc họp, Hinh Ý nghĩ đơn giản chỉ là Hà Thư Mẫn đi ra nói vài câu
về tình hình tháng trước hoặc là chỉ thị của tổng bộ JL, bởi vì
Vũ Chính bình thường sẽ không bao giờ dự những cuộc họp như vậy, anh
luôn rất bận rộn.
Nhưng không thể ngờ
tới chính là anh cũng dự họp, người chủ trì còn nói là cuộc họp
chiều hôm nay chủ yếu là giới thiệu phó tổng giám đốc tổng bộ JL ở
Mĩ mới điều tới. Xem ra tình thế này thì lai lịch của vị phó tổng
giám đốc kia không nhỏ nha, thậm chí ngay cả Vũ Chính cũng phải dự
họp chính thức hoan nghênh.
Sau đó người chủ trì
giới thiệu một đống những thông tin dài dòng, cái gì mà sinh viên
thiên tài của khoa quản trị kinh doanh Harvard, tinh anh của Wall Street.
Lúc này mới nhìn
thấy một người đàn ông cao lớn từ cửa lớn bước vào, người này thật
đúng là rất tài giỏi, còn dám để cho Vũ Chính phải gác công việc
lại xuống dưới chờ anh ta đến muộn.
Nhưng mà khi Hinh Ý
nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông kia thì mới chấn động, đây không
phải là Lưu Dư Chân sao?
Tuy đi giày tây, phong
thái nhẹ nhàng thật không giống với dáng vẻ thoải mái khi còn ở
Australia nhưng anh ta thật sự là Lưu Dư Chân nha, không ngờ tới vẫn có
thể gặp lại anh ta.
Kế tiếp Vũ Chính chỉ
đơn giản nói va