
ao cường của nàng cũng có ngày gục ngã.
Một bên là Xi Vưu sống chết chưa rõ, một bên là đại ca chưa rõ tử sinh, A
Hành bỗng thấy tim mình như bị xẻ làm hai nửa, mà nửa nào cũng đau đớn
đến nghẹt thở, nàng bối rối không biết nên lao theo cứu ai mới phải.
Thiếu Hạo ngưng tụ toàn bộ linh lực, ra sức ngăn không để linh thể Thanh
Dương tiêu tán, nhưng linh thể đã tan nát thành muôn vàn hạt bụi li ti,
còn nhỏ hơn cả thủy linh, dù y có làm gì cũng vô dụng. Thiếu Hạo toát mồ hôi lạnh, cuống quýt réo gọi A Hành, chỉ mong y thuật Thần Nông Thị có
thể cứu mạng Thanh Dương.
A Hành như bị bắt mất hồn, đờ đẫn bay
về phía Đại ca theo tiếng gọi của Thiếu Hạo. Trong lúc hoảng loạn, nàng
trông thấy Tiêu Dao quắp lấy Xi Vưu, rít lên từng hồi, tiếng rít sắc
nhọn như dao, đâm vào tai nàng đau nhói. Thấy bọn Ứng Long định đuổi
theo, Tiêu Dao vội dang cánh bay vút lên chín tầng mây rồi biến mất.
Lần đầu tiên A Hành nghe thấy Tiêu Dao rít lên thê thảm nhường ấy, tuy nàng bay về phía Đại ca, nhưng bên tai cứ văng vẳng tiếng kêu bi thiết của
Tiêu Dao, một tiếng rít như một câu hỏi xoáy vào lòng nàng, Xi Vưu đang
bị trọng thương, vì sao cô có y thuật cao siêu lại không ra tay cứu hắn? Vì sao cô nhẫn tâm nhìn Xi Vưu mất mạng? Vì sao? Vì sao hả?
Lòng nàng như băng ướp lửa thiêu, trái tim bị vô số lưỡi dao cào xé, cả người bỗng run lên bần bật.
Đằng kia, Thiếu Hạo đang cuống quýt gọi nàng, gần như van nài: “Nàng nhất định phải cứu Thanh Dương!”
A Hành đành nghiến răng, nén lòng chạy tới kiểm tra thương thế Đại ca.
Thấy linh thể y sắp tiêu tan, tiếng rít thê thiết bên tai nàng chợt biến mất, tất cả âm thanh đều biến mất, đất trời vắng lặng, lòng chẳng thấy
đau, thân mình cũng ngừng run rẩy, tựa như kẻ đang bị đẩy tới mép vực
vậy, thoạt đầu rất đau khổ, nhưng một khi rơi xuống tan xương nát thịt,
vạn kiếp bất phục thì chẳng còn đau đớn nữa, thay vào đó là tuyệt vọng
vô bờ.
Thiếu Hạo cuống cuồng vặn hỏi nàng, “Không hề gì, phải không? Nhất định không sao chứ hả? Nàng nhất định cứu được y mà!”
A Hành sắc mặt xám như tro tàn, cắn môi đến ứa máu cũng chẳng thấy đau, chỉ thẩn thờ dùng kim châm vào huyệt vị Đại ca.
Trái lại, Thanh Dương mỉm cười nhìn cả hai: “Hay lắm, cả hai người đều ở
đây, tiếc rằng không có Xương Ý. Vậy cũng tốt, đừng để nó thấy ta thê
thảm thế này, ta là Đại ca toàn năng kia mà.”
Thiếu Hạo run bắn
người lên, nhưng vẫn không cam tâm, tiếp tục thúc đẩy thủy linh trị
thương cho Thanh Dương, “Đừng nói nhảm, chúng ta lập tức tới Quy khư
ngay, nhất định sẽ có cách! Ta nhất định cứu được ngươi mà!”
Thanh Dương cười, “Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thiếu Hạo vẫn trút thủy linh cuồn cuộn vào người Thanh Dương, “Đợi ngươi khỏe lại rồi nói.”
“Hai ta đánh nhau bao nhiêu năm rồi?”
“Hơn hai ngàn năm rồi.”
“Hơn hai ngàn tám trăm năm rồi.” Thanh Dương nhoẻn miệng cười rạng rỡ, “Ta
chợt thấy nhẹ cả người, sau này khỏi phải phân thắng bại với ngươi nữa.”
Sau hơn hai ngàn năm, cuối cùng Thiếu Hạo lại trông thấy gã thiếu niên lưng đeo thanh kiếm gãy, miệng ngậm ngọn cỏ, nhoẻn cười tươi tắn bước vào lò rèn, khiến y không khỏi ghen thầm.
Cơn cuồng nộ bỗng trào lên
trong lòng, y quát vào mặt Thanh Dương: “Chúng ta đã nói sẽ sánh vai
chiến đấu rồi sau đó mới quyết một trận sống mái kia mà, sao ngươi dám
thất hẹn hả?”
Thanh Dương không đáp, chỉ từ từ dời mắt nhìn sang Hoàng Đế, “Phụ vương, Người đã biết con muốn hại Người, phải không?”
Hoàng Đế lại gần, ngạo nghễ lạnh lùng nhìn xuống Thanh Dương nằm đó, giễu
cợt: “Chúc mừng chúc mừng, ngươi đã cứu ta trước mặt bao nhiêu thiên
quân vạn mã, sau này soán vị đăng cơ nhất định sẽ càng thuận lợi.”
Thanh Dương buồn bã nói nhỏ: “Phụ vương, con thừa nhận mình từng có ý hãm hại người. Vì không muốn Xương Ý và A Hành trở thành Vân Trạch thứ hai nên
con đã bỏ độc vào vò nước của Người, nhưng cùng con lại không nỡ ra tay, giữa đêm con đột nhập vào cung, tráo vò nước khác, đổ chỗ nước có độc
đi rồi.”
Hoàng Đế giật thót mình, liếc nhìn Di Bành đằng xa rồi
lại nhìn Thanh Dương, ánh mắt đã dịu đi nhiều, vẻ lạnh lùng tan biến,
thay vào đó là vô số ưu tư phức tạp rối ren, người ngoài không sao nhìn
ra được. Ông hờ hững đáp: “Thật ra, vò nước mà con đánh tráo cũng không
có độc từ lâu rồi.”
Thanh Dương mỉm cười, “Con hiểu rồi. Thì ra
chính con đã uống phải chỗ nước độc đó, phụ vương để con nhận lấy quả
báo, tự quyết định sống chết của mình.”
A Hành nghe hai người
đối đáp chỉ hiểu lơ mơ nhưng Thiếu Hạo thì hiểu cả, Thanh Dương đã uống
phải độc dược mà A Hành phối chế, đúng lúc độc phát nên y không sao
chống nổi đòn chí mạng của Xi Vưu.
Chợt Di Bành cao giọng thỉnh
thị Hoàng Đế: “Phụ vương, hiện giờ lòng quân Thần Nông đang rối loạn,
chúng ta có nên chớp thời cơ tấn công không?”
Hoàng Đế đưa mắt
nhìn giang sơn như họa dưới chân, đây là cơ hội mấy ngàn năm mới có, là
mộng tưởng ông ta theo đuổi cả đời. Nhưng còn Thanh Dương…
Nhìn
vẻ mặt Hoàng Đế, Thanh Dương liền lên tiếng: “Cha, con không sao đâu,
chất độc này đâu có chí mạng.” Từ khi y hiểu chuyện