
à y?
Không thấy ai trả lời mình, Xương Ý quay sang gào lên với A Hành: “ Rốt cuộc là kẻ nào?”
A Hành tái mặt, khóc không ra tiếng, chẳng dám nhìn vào mặt Tứ ca. Nhìn dáng vẻ của nàng, Xương Ý cũng dần hiểu ra, “Là Xi
Vưu ư?”
“Phụ vương giết chết Du Võng, Xi Vưu hắn, hắn
không cố ý giết chết Đại ca đâu… Đại ca vì cứu phụ vương nên
đã hứng một đòn chí mạng của Xi Vưu.” Lòng A Hành đã nguội
lạnh như tro tàn, giải thích thế nào cũng có ích gì nữa đâu?
Thanh Dương đích thực đã chết dưới tay Xi Vưu kia mà.
Xương Ý ngửa mặt nhìn trời, tròng mắt đầy những lệ, nhưng y chỉ
mở to mắt trừng trừng nhìn lên, mãi tới khi nước mắt tan đi cả mới thôi. Y còn mẹ, còn muội muội, y không được phép yếu
đuối! Giờ đây y mới hiểu được tâm tình của Đại ca, vì mẹ, vì
y, vì A Hành, Đại ca đã trút bỏ sự yếu đuối cùng nụ cười
rạng rỡ để chọn lấy vẻ lạnh lùng và cứng cỏi.
Xương
Ý bình thản nói: “Dọc đường tới đây, ta chỉ toàn nhận được
tin Hiên Viên đại thắng, chẳng ai nói Hiên Viên Thanh Dương đã xảy ra chuyện gì cả.”
Thiếu Hạo giải thích: “Lúc đó tình
hình rất căng, quân Thần Nông đang rối loạn, nếu Hoàng Đế bỏ
lỡ thời cơ ấy thì trận chiến lần này xem như công cốc, bởi
thế ngài lập tức dẫn quân tấn công ngay, chỉ kịp biết Thanh
Dương bị trọng thương chứ chưa hay y đã lìa trần.”
Xương
Ý thê thảm nghĩ thầm, Đại ca vì cứu phụ vương mới bị trong
thương, ấy vậy mà phụ vương chỉ chăm chăm dẫn quân công thành,
chẳng buồn nán lại bên Đại ca chốc lát, lẽ nào đối với ông,
thiên hạ quan trọng đến thế sao?
“Đại ca thần lực cao
cường, nếu đã muốn cứu phụ vương, ắt phải có chuẩn bị sẵn,
sao Xi Vưu có thể một đòn… một đòn giết chết Đại ca!”
Nghe Xương Ý hỏi, A Hành cũng sực nghĩ ra, bèn quay sang nhìn chằm chằm
Thiếu Hạo, chất vấn: “Mấy năm nay, tuy thần lực của Xi Vưu tăng vọt
nhưng nếu giao chiến trực diện cũng không thể nào một chiêu giết chết
được chàng hay Đại ca!”
Thiếu Hạo chỉ biết đau đớn làm thinh.
Nỗi kinh hoàng chợt dâng lên ngập lòng A Hành, nàng lớn tiếng hỏi: “Đại ca
và phụ vương nhắc tới chuyện thuốc độc gì đó, nhưng thiếp nghiệm thi
thấy không có độc, rốt cuộc là sao?”
Thiếu Hạo không dám đối
diện ánh mắt nàng, đành cúi gầm mặt, đăm đăm nhìn Thanh Dương, lí nhí:
“Để bảo vệ bản thân, Thanh Dương định bức Hoàng Đế thoái vị, Hoàng Đế
phát hiện được, liền đánh tráo thuốc độc, khiến Thanh Dương uống phải
chính thứ nước mà y chuẩn bị cho Hoàng Đế. Nhưng thật ra đến phút cuối
Thanh Dương lại hối hận, y đã lén đổi vò nước độc, thay vào đó là vò
nước bình thường, nào ngờ Hoàng Đế đã phát hiện từ sớm, liền ra tay đánh tráo vò nước độc trước cả y, lấy gậy ông đập lưng ông. Khi y thay Hoàng Đế hứng chịu một chiêu chí mạng của Xi Vưu, chất độc đột ngột phát tác
khiến linh lực đứt đoạn…” Thiếu Hạo nghẹn lời, phải hít một hơi thật
sâu, lấy lại bình tĩnh mới kể tiếp được: “Từ khi nhận ra Thanh Dương có ý khác, Hoàng Đế đã phái Di Bành ngày đêm theo dõi Thanh Dương, hôm đó
chính Di Bành phụ trách trấn giữ đại điện, hắn hẳn cũng biết hết mọi
chuyện nhưng thay vì kịp thời bẩm báo với Hoàng Đế, hắn lại ém nhẹm đi,
mượn tay Hoàng Đế hạ độc Thanh Dương, hung thủ thực sự hại chết Thanh
Dương không phải là Xi Vưu, mà là Di Bành.”
Xương Ý và A Hành nghe đến ngẩn cả người, hồ vẫn chưa thủng cái vòng luẩn quẩn người hại ta ta hại người kia.
Hồi lâu, Xương Ý bỗng kinh hãi hỏi: “Huynh nói Đại ca định đánh độc giết phụ vương ư?”
Thiếu Hạo vội thanh minh: “Không phải, chất độc đó chỉ khiến Hoàng Đế bải
hoải toàn thân, không thể xử lý triều chính, chứ không chết người. Thanh Dương chưa bao giờ có ý hại chết Hoàng Đế.”
Xương Ý vặn tiếp:
“Đồ ăn thức uống của phụ vương đều có thầy thuốc kiểm tra, Đại ca lấy
đâu ra thứ độc qua mặt được cả đám thầy thuốc thế?”
Bây giờ A
Hành mới hiểu ra tất cả, nàng chợt thấy hai mắt tối sầm lại, đau đớn và
phẫn uất ứ đầy lòng, thân hình đổ gục xuống, Xương Ý phải cuống quýt đỡ
lấy nàng. A Hành trợn trừng hai mắt nhìn Thiếu Hạo, mấp máy môi mà không sao thốt nổi nên lời, sắc mặt xám ngoét, cả người cứ thế run lên bần
bật.
Thiếu Hạo vuốt nhẹ lên quan tài của Thanh Dương, khẽ nói:
“Là chất độc mà nàng phối chế cho ta đó, nhưng chuyện này không liên
quan gì đến nàng, đây là quyết định của riêng ta và Thanh Dương thôi.”
Xương Ý kinh hoàng trợn mắt nhìn A Hành, “Là, là muội… là thuốc độc muội phối chế?”
“A… a… a…” A Hành chẳng còn nước mắt mà khóc, chỉ biết gào lên thảm thiết,
hai tay liên tục đấm ngực mình, chỉ hận không lóc da xẻo thịt bản thân
mình ngay được.
Thiếu Hạo quỳ khuỵu một gối xuống, ra sức giữ
chặt lấy nàng: “A Hành, nghe này! Là do ta, đều tại ta cả! Tại ta tự
mãn, đánh giá thấp Hoàng Đế! Tại ta nhìn nhầm Thanh Dương, ta cứ ngỡ y
cũng giống như ta! A Hành, không liên quan gì đến nàng cả, không liên
qu