
an gì đến nàng mà! Nàng chẳng hay biết gì cả, là ta đã gạt nàng!”
Thiếu Hạo thuật lại vắn tắt mọi chuyện cho Xương Ý, nói rõ độc dược là mình
nhờ A Hành phối chế để hạ độc Yến Long, nhưng rồi lại lén tuồn cho Thanh Dương.
Xương Ý trừng trừng nhìn Thiếu Hạo, mắt long sòng sọc, cánh tay bất giác giơ lên.
Thiếu Hạo quỳ sụp xuống trước quan tài Thanh Dương, “Đệ muốn đánh muốn giết
thì cứ đáng cứ giết đi!” Mấy ngày nay, tuy vẫn ráng giữ vẻ bình thản
nhưng thật lòng Thiếu Hạo cũng đau đớn chẳng kém gì Xương Ý và A Hành,
thế nên lúc này y chỉ hy vọng Xương Ý xuống tay đánh mình.
Xương Ý một chưởng vung ra đập mạnh vào người Thiếu Hạo, Thiếu Hạo cũng chẳng hề vận linh lực để kháng, cứ quỳ thẳng tắp trước linh cửu Thanh Dương,
mặc cho khóe miệng ứa máu. Đánh được một chưởng, Xương Ý lại vung tay
lên toan bồi thêm chưởng nữa, nhưng nhìn Thanh Dương an lành nằm trong
quan tài như ngủ, y không sao xuống tay được, keng một tiếng, rút soạt
kiếm ra, “Ta phải đi giết Di Bành!”
A Hành vội kéo y lại, van nài: “Tứ ca, đừng kích động!” Xương Ý rảy mạnh A Hành ra, nhảy lên tọa kỵ toan đi.
Thiếu Hạo liền quay phắt lại, nhào tới nắm lấy lưỡi kiếm của Xương Ý, mặc bàn tay ròng ròng máu, một mực khẩn thiết thuyết phục, “Xương Ý, hiện giờ
đệ là con trưởng trong nhà, phải gánh lấy trách nhiệm trông nom mẹ và
muội muội thay Thanh Dương!”
Xương Ý bất giác đưa mắt nhìn về
phía Đại ca, cả người dần dần xụi lơ, giờ đây y đã trở thành con lớn,
không thể kích động như thế được.
Thấy Xương Ý có vẻ xuôi xuôi,
Thiếu Hạo bèn buông mũi kiếm ra, khuyên nhủ: “Nếu Thanh Dương qua đời,
Di Bành ắt hẳn trở thành kẻ duy nhất có thể kế thừa vương vị, hắn được
các quan giúp đỡ, thế lực càng ngày càng bành trướng, đệ chẳng những
phải tự lo lấy thân mà còn phải bảo vệ Luy Tổ, nhất định đừng để sơ
sẩy.”
Hơn ai hết, Xương Ý hiểu Di Bành rất căm hận mẹ của mình, một khi hắn đăng cơ, chắc chắn sẽ không tha cho họ.
Thiếu Hạo lại nói: “Ta có kế này may ra áp chế được Di Bành, Thanh Dương cũng đã tán đồng rồi.”
A Hành và Xương Ý đều dồn mắt về phía y, Thiếu Hạo trình bày: “Chỉ có ta
và A Hành biết được dược tính của thuốc độc mà thôi, Thanh Dương thần
lực cao cường, chắc hẳn Hoàng Đế không tin một đòn của Xi Vưu mà giết
được y đâu. Ta đã phong tỏa nghiêm ngặt tin này, trừ ba người chúng ta,
không còn ai biết về cái chết của Thanh Dương cả.” Thiếu Hạo nhấn mạnh,
“Cũng đừng để mọi người biết.”
A Hành và Xương Ý chợt hiểu ra ý
định của Thiếu Hạo, chỉ cần Thanh Dương chưa chết, đám triều thần cũng
chẳng dám về hùa với Di Bành, đây chính là biện pháp hiệu quả nhất để
khắc chế hắn.
Xương Ý còn đang trù trừ, A Hành đã lên tiếng: “Thiếp đồng ý!” Thấy muội muội tán đồng, Xương Ý cũng gật đầu.
Thiếu Hạo nói tiếp: “Ta sẽ viết thư với Hoàng Đế rằng thầy thuốc thấy trong
người Thanh Dương vẫn còn chất độc, thương thế rất nặng, phải ở lại Quy
khư bế quan trị thương, ít ra cũng tranh thủ được một hai trăm năm.”
A Hành hỏi: “Lỡ phụ vương phái người tới dò xét thì sao? Chúng ta lấy đâu ra Đại ca để đối phó đây?”
Thiếu Hạo trỏ làn nước dưới Quy khư, “Người đời thường nói Cửu vĩ hồ là giống giỏi biến hóa nhất, thật ra còn thứ khác biến hình giỏi hơn Cửu vĩ hồ
nhiều. Như nước kia, đựng bầu thì tròn, đựng ống thì dài, ở trên trời
hóa thành mây mưa hơi nước, ở dưới đất hóa thành sương tuyết sông ngòi, ở trong người chúng ta lại trở thành máu huyết sinh mạng.”
Nói
rồi, Thiếu Hạo lập tức biến Thanh Dương, giọng nói cử chỉ đều như khuôn
đúc, “Ta quen biết Thanh Dương đã hai ngàn năm, lại tu luyện thủy linh,
nắm rõ pháp thuật của đối phương. Hồi nhỏ chúng ta cũng từng tráo đổi
thân phận náo loạn một phen, mọi người đều nói Thiếu Hạo một mình đẩy
lui mười vạn đại quân Thần Nông, thật ra không đâu, đó là Thanh Dương và ta cùng làm.”
Xương Ý chăm chú nhìn Thiếu Hạo, thấy y chẳng khác Thanh Dương mảy may nào.
Thiếu Hạo lại tiếp: “Nếu ngày ngày ở bên, ắt sẽ phát hiện ra, nhưng hiện giờ
Thanh Dương đang bị trọng thương, nói năng cử động đều khó khăn, người
đến thăm cũng chỉ có thể nhìn qua mà thôi, bằng vào thần lực của mình,
dẫu là Hoàng Đế đích thân tới đây, ta vẫn tự tin ứng phó được.”
Bây giờ, A Hành mới hiểu lời hứa của Thiếu Hạo với Đại ca trước lúc lâm
chung, “Từ nay trở đi, ta chính là Thanh Dương”, chẳng phải một cách so
sánh, mà y quả thật đã trở thành Thanh Dương. Đại ca hiểu ý Thiếu Hạo
nên mới yên lòng ra đi.
Xét thấy kế sách của Thiếu Hạo rất ổn, A Hành quay sang hỏi Xương Ý: “Có nên nói thật cho mẹ biết không?”
Xương Ý đắn đo một hồi rồi đáp: “Chúng ta đau khổ đến mấy cũng chẳng bằng
phân nửa nổi đau của mẹ đâu. Vân Trạch qua đời, mẹ đã chết nửa cõi lòng, tới lượt muội chìm dưới đáy Ngu uyên, nửa cõi lòng của mẹ cũng chết
lặng, nếu giờ biết chuyện Đại ca lìa trần, e rằng mẹ…”
A Hành
gật gật đầu rồi trừng mắt nhìn Thiếu Hạo, vẻ căm hận vẫn hằn lên trong
mắt, hồi lâu, nàng mới buồn rầu nói: “Sau này mọi chuyện đều nhờ cả vào
chàng.”
Thiếu Hạo thừ người, lẳng lặng khôi phục nguyên dạng,
triệt tiêu linh lực, để qua